"Nhanh nhanh nhanh... Đặt lên giường bệnh, đưa bệnh nhân chụp CT! Kiểm tra xem tình trạng đạn nằm ở đâu."
"Chủ nhiệm, nhân viên cảnh sát bị thương quá nặng không thể di chuyển nhiều ạ!"
"Viên đạn nằm cùng một chỗ với vết thương đã từng bị trước đó!"
"..."
Ánh đèn chiếu sáng bốn phía, thanh âm huyên náo xông vào tai, lấp đầy màng nhĩ yếu ớt.
Thời Dược giống như nghe thấy tiếng trái tim đập yếu ớt, giống như không biết lúc nào sẽ vỡ vụn.
Hắn nguy hiểm đến tính mạng là do chắn đạn cho cô, cô trước nay chưa từng nếm trải cảm giác sắp chết như thế này.
"Cầu xin anh..." Thời Dược ngửi thấy mùi máu tươi bên trong. Cô cố gắng mở to mắt nhưng chỉ thấy lờ mờ bởi đôi mắt của cô giờ đây đã phủ kín một tầng nước mắt.
"Cầu xin anh... Thích Thần... Đừng như vậy..."
Nước mắt cứ thế tuôn ra, vết máu bắn lên trên mặt cô hòa lại với nước mắt.
Nước mắt chảy đến hai sợi tóc bên tai.
Thời khắc đó, chàng trai nằm ở trên người cô lần nữa ho ra máu.
Nóng hổi.
Cô gái kéo gắng sức kéo dài ý thức rốt cục không chịu nổi áp lực này.
Giống như có vật nặng đem ý thức của cô kéo vào trong bóng tối vô tận...Thời Dược vừa mở mắt ra, trước mắt một mảnh màu trắng.
Qua vài giây, mắt của cô mới dần dần khôi phục lại bình thường, lý trí cùng với ý thức cũng theo đó quay trở lại..... Phòng điện tâm đồ... Phạm nhân kiểm tra sức khoẻ... Bắt cóc... Đặc công...
—— Thích Thần!
Cơ thể Thời Dược bỗng nhiên co rụt lại, lập tức bật dậy.
Tần Nguyệt đang ghé vào giường bệnh nghỉ ngơi bị dọa đến giật mình, ngồi dậy mơ màng nhìn về phía Thời Dược.
Bác sĩ chính là người có thể tỉnh táo trong thời gian cực ngắn, cho nên dù chỉ vài giây, cô ấy liền phản ứng một tay đè Thời Dược xuống giường
"Dược Dược, cậu tỉnh táo lại đi!"
"Tần Nguyệt. " Thời Dược thấy rõ mặt Tần Nguyệt vội vàng nắm tay đối phương hốt hoảng hỏi
"Anh ấy thế nào rồi Tần Nguyệt, không sao chứ, hả?"
"Dược Dược, cậu bình tĩnh một chút nghe mình nói. Tình hình vết thương của anh ta không có bất kỳ cái gì nguy hiểm, cho nên tỉnh táo lại nghe mình nói, được không?"
"..."
Thời Dược hô hấp dồn dập, ngực kịch liệt phập phồng.
Tần Nguyệt trấn an ôm lấy cô, Thời Dược chậm rãi điều chỉnh hô hấp của mình, cảm xúc cũng dần dần bình ổn.
Thời Dược cẩn thận điều chỉnh cảm xúc kích động, Tần Nguyệt nhẹ nhàng thở ra.
"Trước đó anh ta đã được đẩy đi chụp CT, cậu yên tâm, không phải tình huống xấu nhất."
Tần Nguyệt nói như vậy, khối đá lớn trong lòng Thời Dược được thả lỏng. Nhưng cô vẫn như cũ tay có chút run rẩy bắt lấy tay Tần Nguyệt, môi mỏng khép mở hỏi
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!