Vài phút sau, trên hành lang lúc trước còn hô hào kêu đánh kêu giết bỗng yên tĩnh lại, hai nhóm người gây chuyện đánh nhau đều hai tay ôm đầu, ngồi xổm thành hai hàng úp mặt vào tường.
Ở giữa bọn họ, một loạt cảnh sát đã xếp thành hàng, người nào người nấy đều một bộ dạng hết sức nghiêm túc canh giữ.
Bầu không khí tĩnh lặng lại, ngay cả trong các phòng riêng ở hai bên hành lang cũng không dám truyền một chút tiếng động nào ra ngoài.
Thời Dược đỡ Thích Thần ngồi ở một bên trên ghế sô pha, sắc mặt cô vẫn còn hơi nhợt nhạt, nhìn theo nhân viên cấp cứu cùng đến với cảnh sát đang xử lý vết thương trên lưng cho Thích Thần.
"Bác sĩ, anh tôi bị thương có nặng không?" Thời Dược do dự vài lần, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi nhân viên cấp cứu ở phía sau.
Nhân viên cấp cứu hất cằm lên, nhìn về phía những người nằm trên cáng cứu hộ đang được đưa lên xe cứu thương
"So với bọn họ thì nhẹ hơn nhiều. Bị mấy mảnh vỡ thủy tinh đâm vào, vì di chuyển nên càng đâm sâu vào thịt, trước hết tôi xử lý tại chỗ cho cậu, mặc dù không phải ở trong điều kiện vô khuẩn nhưng miệng vết thương rất lớn, cậu cố nhịn một chút."
Thích Thần "Ừm" một tiếng.
So với sự bình tĩnh của hắn, Thời Dược ở bên cạnh sốt ruột đến độ mặt mũi đều trắng bệch giống như mình mới chính là người bị thương.
Nhân viên y tế vừa xử lý vết thương vừa nói chuyện, "Có điều đám thanh niên các cậu cũng thật là, tự nhiên lại lao vào đánh nhau còn liên lụy đến bạn gái cậu nữa?"
Vừa nghe lời này, Thích Thần cười sâu xa nhìn về phía Thời Dược.
Thời Dược vội vàng giải thích với nhân viên y tế, "Tôi không phải bạn gái anh ấy, anh ấy là anh tôi. Anh ấy cũng không đánh nhau, lúc nãy là tôi đi ngang qua chỗ đó anh ấy thay tôi chặn chai rượu kia."
Nhân viên y tế bất ngờ ngước mắt lên: "Là thật?"
"Thật mà" Thời Dược ra sức gật đầu. "Chuyện này một chút cũng không liên quan đến anh tôi."
"À, vậy xem ra là tôi trách oan cậu rồi. Vậy để tôi xuống tay nhẹ một chút."
"..."
Đến khi xử lý miệng vết thương xong, cảnh sát điều tra để hai người thoát khỏi diện tình nghi thì sắc trời bên ngoài đã sớm tối đen.
Từ phòng cấp cấp cứu đi ra, Thời Dược tranh thủ gọi điện thoại cho Tôn Tiểu Ngữ
"Tiểu Ngữ, những người khác đều về nhà rồi chứ?"
"Cậu yên tâm đi, mình đã kiểm tra hết rồi, hiện giờ cũng chỉ còn lại hai người cậu và Thích Thần là chưa về tới nhà thôi."
"Vậy là tốt rồi." Thời Dược mệt mỏi xoa huyệt thái dương trên trán, "Vậy hai người uống say kia thì sao? Người lớn trong nhà có trách mắng họ không?"
"Còn say cái gì nữa, xảy ra chuyện như vậy, có uống say nữa thì cũng tỉnh hết rồi."
"Chỗ Diêu Chính Nam có xảy ra chuyện gì không?"
"Không có chuyện gì, cậu ta tung tăng nhảy nhót rồi, nói cho cùng đêm nay thật sự có lỗi với Thích Thần, cậu nhất định phải thay mình nói xin lỗi cậu ấy nha, nếu sớm biết sẽ xảy ra loại chuyện này, mình cho dù phải ấn hai thằng nhóc say khướt kia vào vòi phun nước cho tỉnh rượu thì cũng sẽ không dẫn mọi người đến quán karaoke đâu."
"Được rồi, cậu cũng đừng tự trách mình nữa, chuyện đã như vậy rồi."
Thời Dược mặt như đưa đám nhìn Thích Thần đứng dưới đèn đường cách đó không xa
"Đây cũng không hoàn toàn là trách nhiệm của cậu... Được rồi được rồi, ngày mai bọn mình nói tiếp nhé, mình đưa anh ấy về nhà nghỉ ngơi trước đã."
"Ừ ừ, các cậu về nhanh đi, đi đường cẩn thận nhé."
" Được."
Thời Dược cúp điện thoại, bèn vội vàng bước nhanh đi đến bên cạnh Thích Thần,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!