Thời Dược như một cái xác không hồn ngồi vào bàn ăn, Tôn Tiểu Ngữ vừa lơ đãng nhìn qua cô đã rống lên
"Dược Dược, nãy cậu đi ra ngoài làm gì thế? Làm sao mặt lại đỏ như thế này?"
Thời Dược cầm ly nước trái cây lên uống ừng ực một hớp, đè ép nỗi xấu hổ vào trong lòng rồi bối rối cười
"Không, không có gì đâu."
Dường như là cùng lúc với cuối câu của cô thì nam sinh chân dài từ đằng sau cô đi tới. Không biết có phải hay không mà khi nghe thấy mấy lời của Thời Dược thì Thích Thần đã cười khẽ, sau đó hắn lại làm như không có gì ngồi vào chỗ của mình ở bên phải Thời Dược.
"Ồ..."
Tôn Tiểu Ngữ làm vẻ mặt đã hiểu rõ mọi chuyện, thiếu điều tưởng tượng ra 7749 khả năng rồi thuận tiện nháy mắt ra hiệu với Thời Dược một cái
"Thì ra là đi ra cùng học trưởng Thích Thần à? Bảo sao mặt đỏ như vậy."
"Được rồi mà Tôn Tiểu Ngữ... cậu đừng nói lung tung." Thời Dược không có gì để phản bác đành yếu ớt uy hiếp.
Tôn Tiểu Ngữ lại là kiểu người "đánh rắn phải đánh dập đầu", được Thời Dược đáp lời lập tức nhiều chuyện tấn công cô
"Mình nói lung tung sao? Cậu không phải bị học trưởng Thích Thần làm cho đỏ mặt hả? Nếu cậu dám nói không phải mình liền xin lỗi cậu, được không Dược Dược?"
Thời Dược
"... Mình không thèm để ý cậu." Tuy nói như vậy nhưng mặt cô càng lúc càng đỏ ửng lên, lan tới tận mang tai.
Thích Thần ngồi cạnh cô hơi nâng ly pha lê dựa lưng vào ghế, môi mỏng khẽ cong lên.
Bữa cơm tối này ăn xong mất tầm hơn một tiếng đồng hồ.
Lúc cơm nước xong xuôi đi ra ngoài thì trời đã khá tối, Thời Dược đau đầu nhìn mấy học đệ lớp dưới uống say đến ngã trái ngã phải hỏi, "Các cậu biết địa chỉ nhà bọn họ không?"
Tôn Tiểu Ngữ ở bên cạnh nhéo cô một cái, "Cậu điên rồi, chưa nói đến việc có ai biết không —— coi như có người biết, cậu cho rằng có thể đưa bọn nhóc trong cái bộ dạng say xỉn này về nhà hả? Cậu tưởng phụ huynh bọn họ không mách tội cậu với ban giám hiệu sao?"
Thời Dược bất đắc dĩ nói
"Trước đó ai nói với mình là không khuyên nổi thì đừng khuyên, không phải cậu sao?"
"Khục..." Tôn Tiểu Ngữ chột dạ hắng giọng một cái, nhỏ giọng thì thầm, "Làm sao mình biết được có thể uống say đến mức này đây?"
Thời Dược thở dài
"Vậy cậu nói đi, làm sao bây giờ?"
Tròng mắt Tôn Tiểu Ngữ đảo vòng vòng sau đó vẫy Thời Dược lại gần
"Cậu qua đây."
Sau khi bị Thời Dược quăng cho một cái nhìn ghét bỏ cô ấy chỉ đành tự chạy tới, nhân tiện thăm dò Thích Thần đứng bên cạnh, "Thích Thần, cho tôi mượn Dược Dược một chút."
Nói xong, Tôn Tiểu Ngữ liền kéo Thời Dược tới bên cạnh, nói nhỏ vào tai cô.
Nghe được một nửa Thời Dược liền la lên, "Không được!"
Tôn Tiểu Ngữ buông tay, "Vậy cậu nói làm sao bây giờ?"
"..." Thời Dược đau đầu nhìn đằng sau lưng mình, một đám nhóc hò hét, la lối om sòm tụ tập lại một chỗ, còn có hai ba người say xỉn tới nỗi chân đăm đá chân chiêu phải nhờ bạn đỡ lấy. Nhìn tình cảnh này vài giây, Thời Dược vô cùng phiền não phất phất tay
"Được rồi... theo cậu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!