Giờ ra chơi tiết thứ ba buổi chiều, chủ nhiệm lớp Tần Phong tiến vào phòng học.
"Thích Thần, em đi với tôi một lát."
Trên chỗ ngồi, Thích Thần đang giảng bài cho Thời Dược thì bỗng cửa lớp phát ra âm thanh, hai người giương mắt về phía cánh cửa. Trên mặt Tần Phong hiện lên sự vui sướng.
"Anh?" Thời Dược khó hiểu ngẩng đầu hỏi.
Thích Thần đứng dậy, "Chắc là kết quả thi toán vòng loại, tôi đi ra ngoài một lát, tí nữa về sẽ giảng nốt cho em."
"Vâng!" Nghe xong câu này, trong lòng Thời Dược vừa căng thẳng lại vừa hưng phấn. "Em ở đây chờ tin tốt của anh!"
Thích Thần nghe xong cười cười, đưa tay điểm nhẹ lên trán cô gái, "Đầu tiên hãy sửa lại những lỗi sai này đi, tôi cũng chờ "Tin tốt" của em."
Cầm đề toán lên, Thời Dược lập tức ỉu xìu. Sau khi nhìn Thích Thần bước ra khỏi phòng học, Thời Dược nằm vật ra bàn thở dài một hơi, mắt nhìn nhìn những dòng chữ màu đen -
"Câu 9, câu 9, cậu nói đi, tớ nên chọn A hay D?"
Cô vừa thành khẩn hỏi xong, chỉ nghe thấy tiếng cười ha hả bên cạnh.
Mặt Thời Dược đỏ lên, quay đầu nhìn sang.
Thẩm Kiêu khoanh tay đứng ở lối đi nhỏ, cúi đầu nhìn cô
"Câu 9 bọ họ không thể nói cho cậu, nhưng mà tôi có thể đấy, sao không hỏi tôi này?",
Cảm giác như mọi người đều đang nhìn về phía mình, Thời Dược cũng không muốn dây dưa với Thẩm Kiêu nên liền vụng trộm lườm cậu ta một cái rồi quay đầu đi, tiếp tục chuẩn bị bài thi đại chiến ba trăm hiệp.
Thẩm Kiêu không hề nhụt chí, cậu ta xoay người ngồi vào chỗ trống phía trước Thời Dược, đồng thời đem khuỷu tay chống lên bàn đắm đuối nhìn cô
"Tôi nói thật, Thích Thần về sau cũng không có thời gian dạy kèm cho cậu đâu, nhưng tôi có thể a."
"..."
Ngòi bút trong tay Thời Dược dừng lại, cô nhịn không được hai giây, cau mày ngẩng mặt lên, "Tại sao về sau anh ấy không có thời gian?"
Thẩm Kiêu híp mắt nhìn con cá mắc câu. Hất cằm về hướng cửa phòng học nơi thích Thần theo chủ nhiệm tần Phong rời đi.
"Cậu thấy rồi đấy, điều này chứng tỏ cậu ta đã vượt qua vòng loại, có khi còn là thứ hạng rất cao. Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng đúng là với năng lực của Thích Thần, khả năng lọt vào Đông Lệnh Doanh (*) dễ như ăn kẹo. Lớp mười một đã có thể thi đua đạt thành tích cao như vậy, chắc chắn ban bồi dưỡng học sinh giỏi sẽ không bỏ qua. Năm sau cuối cấp đương nhiên sẽ nhận được rất nhiều lá thư trúng tuyển của các trường đại học hàng đầu Trung Quốc.
Đây chính là quyền lợi đặc biệt của thiên tài đó."
(*Đông Lệnh Doanh: có thể hiểu là kỳ ôn luyện mùa đông)
Thời Dược nghe nói vậy trên mặt không giấu được vẻ vui mừng, "Vậy tại sao sẽ không có thời gian, đều không cần tham gia thi tốt nghiệp trung học."
"Điều kiện trúng tuyển nào có đơn giản như vậy? Mà cho dù là thế thì tháng 1 sau khi Đông Lệnh Doanh kết thúc, cậu ta nhất định sẽ vào đội tuyển thi Olympic quốc gia. Đến lúc đó, một học kỳ cậu cũng khó gặp cậu ta một lần."
Thời Dược run lên, "Đội tuyển quốc gia à..."
Cô đã từng nghe đến cái tên này, nhưng vẫn luôn nghĩ là cái gì đó rất xa vời với cả bản thân và những người xung quanh, không nghĩ tới một ngày nó lại xuất hiện ở bên cạnh cô.
Thẩm Kiêu nhìn cảm xúc của cô gái trước mắt dường như càng ngày càng tệ, trong ánh mắt lóe lên một chút không nỡ, nhưng cậu ta rất nhanh liền đem cảm xúc đó ép xuống, cong môi cười một tiếng
"Vậy bây giờ cậu đã biết rồi chứ? Cậu cách Thích Thần một khoảng rất rất xa. Cậu cho rằng hiện tại cậu ta đang bên cạnh cậu, nhưng chẳng qua chỉ là ảo giác. Chỉ cần cậu ta bước một bước, cậu liền sẽ không thể thấy nữa."
"Anh ấy sẽ không."
"Cái gì?" Thẩm Kiêu khẽ giật mình, nhìn cô gái trước mặt ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói với hắn
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!