Chương 37: (Vô Đề)

Thời Dược quay đầu ra ngoài cửa sổ nhìn dòng xe hối hả như nước chảy qua bên cạch, trong xe tối om mà cực kỳ yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của hai người.

Cũng vì thế, Thời Dược không khỏi có chút khẩn trương. Cô đưa tay nhấn nút mở cửa sổ xe khiến cơn gió đêm ùa vào mang theo cái lạnh cuối thu.

Cuối cùng đã không còn an tĩnh như vậy

Thời Dược nghĩ.

Rời tay khỏi nút bấm, cô cảm nhận được một luồng ánh mắt từ ghế lái hướng tới.

"Nóng sao?"

Thời Dược ngại ngùng sợ tâm tư của mình bị người khác phát hiện, liền vội chuyển chủ đề,

"Anh có bằng lái từ lúc nào vậy?"

Thích Thần cũng không nghĩ cô sẽ đột nhiên hỏi vấn đề này, "Lúc vừa về nước..."

Dừng một chút, hắn cười nhẹ, "Thế nào, sợ tôi tông trúng cây hả?"

Thời Dược buột miệng phản bác "Em không sợ."

Thích Thần không đáp lời cô chỉ cười trầm thấp vài tiếng

Giọng nói của người này, trong không gian chật hẹp tựa như câu dẫn người khác phạm tội vậy.

Ý nghĩ này đột nhiên nảy ra trong đầu khiến chính Thời Dược chấn động. Cô vội lắc đầu như muốn đem tất cả tạp niệm vừa rồi vứt ra xa.

Thích Thần ngồi trên ghế lái chú ý tới động tác của Thời Dược, hơi nhíu mày hỏi

"Sao thế, khó chịu ở đâu à?"

"Không có..." Thời Dược chột dạ "Tại vì trong xe tối quá nên suy nghĩ lung tung thôi."

Nói xong, Thời Dược liền có chút hối hận, giải thích như vậy chẳng phải rất dễ bị nắm cán sao, nhất là đối với một người hiểu cô như Thích Thần.

Chỉ là ngoài dự đoán của Thời Dược, Thích Thần lần này không những không tìm sơ hở trong câu trả lời của cô, ngược lại còn có vẻ đồng tình "Đúng là rất dễ để người ta suy nghĩ lung tung"

Thời Dược lập tức hứng thú "Vừa rồi anh cũng suy nghĩ cái gì sao?"

"

"Cũng"?" Thích Thần nhíu mày, cười như có như không

Thời Dược giả ngu, "Vậy anh suy nghĩ cái gì?"

Ngón trỏ của Thích Thần hơi cong lên, nhẹ gõ vào tay lái

"Không có gì... Chỉ là một cái kế hoạch phạm tội."

"Kế... kế hoạch phạm tội?" Thời Dược giật nảy mình.

"Đúng rồi."

m thanh của Thích Thần có chút ý cười

"Nói một cách đơn giản nếu như giờ này, phút này, trên chiếc xe này, tôi bắt cóc con thỏ ngốc nghếch này... đi đến một nơi mà không ai tìm thấy thì sao?"

Thời Dược kịp phản ứng "Anh đùa sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!