Chương 33: (Vô Đề)

"Nếu thích, tôi cho em, được không?"

Thời Dược không khỏi lắp bắp đáp lại giọng nói khàn khàn gần gũi này: "Anh, anh là con người, làm sao có thể cho em..."

"Em chỉ cần nói cho tôi biết em có muốn hay không là được rồi."

"..." Thời Dược mím chặt môi, nhìn đôi mắt nâu đồng mang theo ý cười nhàn nhạt trong tầm mắt, Thời Dược lặp lại trong lòng mấy lần "Không được, không được, tuyệt đối không được", nhưng sau đó cô ngẩng cao đầu, ưỡn ngực mở miệng--

"...... Muốn."

Thời Dược, mày thật là can đảm mà...

Ở giây phút cuối cùng khi nói ra đáp án mà mình vẫn luôn cố gắng kìm nén lại, sau khi phản ứng lại, Thời Dược hận không thể đào một cái hố ngay tại chỗ để tự chôn mình.

Thời gian yên lặng chỉ có vài giây, chưa đợi Thích Thần phản ứng, Thời Dược đã không khỏi tò mò ngẩng mặt lên nhìn đối phương.

Lại thấy Thích Thần đang ngơ ngẩn mà nhìn mình.

Dường như anh hoàn toàn không thể ngờ rằng cô gái lại đưa ra câu trả lời như vậy.

"Anh trai?" Thời Dược kỳ quái nhìn Thích Thần.

Khi ý thức trở lại, Thích Thần không nhịn được mà bật cười..... Căn bản chỉ muốn trêu chọc con thỏ ngốc nghếch này, nhưng không nghĩ tới chính mình suýt chút nữa đã trở thành kẻ rơi vào miệng hố.

"Đi thôi, tới mua vé."

Thích Thần vừa nói vừa dắt lấy Thời Dược, quay người bước đi.

Thấy Thích Thần không nhắc đến chuyện vừa rồi nữa, Thời Dược thở phào nhẹ nhõm, nhưng không hiểu sao trong lòng dường như có chút trống rỗng. Như là có thứ gì đó cô đã bắt lấy nhưng lại trượt khẽ qua kẽ tay.

Bởi vì vừa mới tạm thời quyết định số chuyến tàu để về, lại tình cờ đi vào ngày cao điểm cuối tuần nên khi Thích Thần và Thời Dược đến, vé duy nhất có thể mua được là ghế cứng của khoang tàu thông thường.

May mà còn có thể mua được hai ghế liền nhau, cách hàng ghế đối diện một cái bàn.

Thời Dược từ nhỏ đến lớn chưa đi tàu được mấy lần. Nếu khoảng cách gần thì tài xế trong nhà sẽ đưa đón, còn nếu khoảng cách xa thì sẽ đi chuyến bay khứ hồi. Chỉ mới đi vài chuyến, vì không có máy bay thẳng nên cô đi đường sắt cao tốc với bố mẹ, vé cũng chọn ghế thương gia, nói tóm lại thì đây là lần đầu tiên cô đi loại xe lửa màu xanh như thế này.

Vì vậy ngay khi bước vào khoang tàu, Thời Dược liền ngây ngốc.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một cỗ xe đông đúc và lộn xộn như vậy.

Không giống như ấn tượng của cô về khoang thương gia, nơi mọi người có thể ngồi ghế dựa, đắp chăn và ngủ ngon lành trong suốt hành trình, hầu hết mọi không gian đều được tận dụng trong khoang ghế cứng này.

Ngoài việc bố trí chỗ ngồi chen chúc, ngay cả lối đi chật hẹp cũng chứa đầy hành lý và vật dụng lớn.

Càng ngạc nhiên hơn chính là cô còn có thể nhìn thấy có đủ kiểu người ngồi trên các vali hành lý với những màu sắc khác nhau, hoặc cũng có người cởi giày ra rồi đặt lên đó.

Nếu không phải bọn họ vào khoang giữa của xe, cửa ngoài đã đóng ngay khi bọn họ bước vào thì Thời Dược có lẽ đã không nhịn được muốn kéo Thích Thần ra khỏi tàu.

"Anh trai ..." Thời Dược ngập ngừng nhìn Thích Thần.

Thích Thần liếc nhìn tấm vé trong tay, "Đi theo tôi."

"Vâng."

Thích Thần duỗi cánh tay ra, che chở Thời Dược đi vào chỗ ngồi của hai người.

Nhiều người trên tàu đã chú ý đến hai hành khách mới nổi bật này. Đặc biệt, khuôn mặt thanh tuấn như minh tinh của chàng trai đi phía trước càng khiến họ nhìn vào càng thêm nghi ngờ.

——

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!