Chương 29: (Vô Đề)

"Tôi quên mất không nói với cậu, tổ thi toán hôm nay đã đi dã ngoại, buổi chiều mới có thể trở về."

Thời Dược cắn môi: "Cậu cố ý."

"Anh trai đây tốt bụng giúp em. Em nói oan uổng cho anh như vậy làm anh thật đau lòng mà." Thẩm Kiêu cúi đầu nói: "Hơn nữa, trước nhiều người như vậy mà lôi lôi kéo kéo cũng không tốt lắm đúng không?"

"..."

Thời Dược nhanh chóng thu tay lại như bị điện giật.

"Đừng chạy trốn, cơ sở huấn luyện của chúng tôi cũng không nhỏ. Còn nếu như cậu bị giáo viên tuần tra bắt được, cũng không có cách nào giải quyết

- lúc đó đừng tưởng rằng tôi sẽ cứu cậu."

Vừa nghe lời này, Thời Dược cũng xua tan ý định rời đi.

——

Cô hoàn toàn không quen thuộc với cơ sở huấn luyện này, mà dường như cô chỉ có thể dựa vào người trước mắt miễn cưỡng có thể xem như là quen biết này.

Nhìn thấy cô gái có ý thỏa hiệp, Thẩm Kiêu mỉm cười, xoay người đi tới bên cạnh mấy người kia ngồi xuống. Anh đưa tay ra và vỗ nhẹ vào khoảng trống bên cạnh.

"Lại đây ngồi."

"Ôi, anh Kiêu, anh đừng buồn nôn như vậy được không, bọn này không thể chịu đựng được nữa."

"Đây là... tiểu mỹ nhân này từ đâu bị bắt cóc tới đây, cũng không giới thiệu cho bọn này sao?"

"Đừng đem người giấu diếm như vậy chứ."

"Đúng, đúng, giới thiệu đi, giới thiệu đi--!"

Những giọng nói trêu chọc lần lượt vang lên, khuôn mặt Thời Dược hơi đỏ lên, có chút bực bội nhìn Thẩm Kiêu. Lúc này cô mới nhận ra Thẩm Kiêu vẫn luôn nhìn cô.

Như đang suy tư gì đó, ánh mắt trầm ngâm, như cười như không.

"Này, anh Kiêu, thế mà anh lại còn liếc mắt đưa tình với người ta?"

Sau khi nhìn nhau vài giây, Thẩm Kiêu không nhanh không chậm quay người lại. Sau đó, cậu giơ chân lên và đá vào mông nam sinh vừa nói.

"Quản cái miệng mình cho tốt. Nếu không quản được, tao giúp mày?"

Giọng điệu của Thẩm Kiêu vẫn lười biếng, sau đó cậu mỉm cười chống cánh tay, ngửa đầu mỉm cười. Nhưng giọng nói của cậu lại hạ xuống, những người khác thật sự không nói thêm gì.

Thời Dược thở phào nhẹ nhõm, do dự một hồi, cô đi tới bên cạnh Thẩm Kiêu ngồi xổm xuống.

"Khi nào thì anh tôi trở lại?"

"Cậu gấp không chờ nổi nữa mà muốn gặp anh ta đến vậy sao?" Thẩm Kiêu nhướng mày, "Rốt cuộc Thích Thần có gì tốt, anh ta cho cậu ăn bùa mê thuốc lú sao?"

Thời Dược không nói, mím môi nhìn cậu ta. Đôi mắt hạnh xinh đẹp của cô gái ẩn chứa một chút phẫn nộ.

Thẩm Kiêu không chút nghi ngờ rằng Thời Dược đang ở trong lòng đem mình thành nhân vật phản diện để phát tiết cảm xúc. Cậu quay mặt đi, cười chế nhạo. "Được rồi, trước tiên tôi sẽ đưa cậu đến nhà ăn – trước mắt là vào buổi trưa họ chưa thể quay lại đâu."

Nói xong, Thẩm Kiêu xách chiếc ba lô bên cạnh đứng lên, chào hỏi qua những người khác rồi nhìn Thời Dược. "Đi thôi. Không được từ chối, nếu từ chối thì đừng mong buổi chiều tôi sẽ đưa cậu đi tìm Thích Thần." Nói xong, cậu ta nhấc chân đi về phía nhà ăn.

Sau khi cân nhắc, Thời Dược cũng quyết định đi theo.

Lúc này trong nhà ăn của cơ sở huấn luyện không có nhiều người. Sau khi tìm được vị trí cạnh cửa sổ, Thời Dược vừa ngồi xuống được vài giây thì thấy một cô gái bước tới và ngồi xuống đối diện mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!