Chương 28: (Vô Đề)

"... Thẩm Kiêu?"

Thời Dược bất ngờ nhìn chằm chằm vào người con trai vừa chào hỏi mình cách đó không xa. Trên thực tế, khi vừa nhìn thấy người kia, cô phải mất vài giây mới nhớ ra tên của nam sinh.

"Hả? Dược Dược, cậu biết cậu ấy sao?"

"Ừ, mình cũng vừa mới gặp cách đây không lâu, nhưng mình và cậu ấy hoàn toàn không thân quen." Thời Dược cau mày, "Mình không biết làm thế nào mà cậu ấy tìm được đến đây, với cả cậu ấy đến đây để làm gì."

... Nhìn bộ dáng cậu ấy lúc trước giương cung bạt kiếm với Thích Thần so với bây giờ hoàn toàn khác biệt.

Thẩm Kiêu đang dựa vào cột đá cách đó không xa đã đứng thẳng người đi thẳng tới đây. Chàng trai lười biếng nheo mắt, chiếc áo khoác da đen sẫm và đôi khuyên tai xuyên thấu thu hút rất nhiều ánh nhìn.

Sau khi đánh giá vài lần, Tôn Tiểu Ngữ quay đầu lại nói với Thời Dược: "Dược Dược, cậu thực sự sống tốt đến mức khiến chúng mình ghen tị và ghét bỏ mà

- cậu quen ở đâu nhiều anh chàng đẹp trai như vậy? Người này so với Thích Thần cũng chẳng kém xa đâu."

Thời Dược thở dài: "... Quen cậu ấy không hẳn là chuyện tốt."

Cô không nói gì thêm, bởi vì Thẩm Kiêu đã đi tới trước mặt cô.

"Tôi đã đợi cậu gần nửa tiếng rồi, Thời Dược. Trường của cậu tan học muộn như vậy sao?"

Thời Dược cau mày nói: "Tôi với cậu cũng không phải quá thân quen ... Cậu có việc gì sao?"

Thẩm Kiêu liếc mắt một cái, cười cười: "Cậu nói với tôi lời này làm tôi rất buồn đấy. Không phải Thích Thần đã nói cho cậu biết quan hệ của tôi và anh ta là như thế nào sao?"

Ở khoảng cách gần, Thời Dược nhận ra rằng Thẩm Triệt sẽ lộ ra hai chiếc răng hổ nhỏ khi cậu ấy cười, điều này hoàn toàn bất đồng với sự xuất hiện của chiếc áo khoác da nhỏ và khuyên tai. Nhưng loại hoà nhã này cũng không duy trì được cảm tình của Thời Dược ba giây, sau ba giây, cô nhìn Thẩm Triệt một cách cảnh giác: "Dù là quan hệ gì với anh trai tôi, cũng không liên quan gì đến tôi...... Cậu muốn nói gì thì nói đi, nếu không tôi liền đi đây."

"Chậc chậc ... thật là khó nói chuyện mà."

Thẩm Kiêu gập ngón trỏ gãi gãi trán, vẫn là vẻ mỉm cười vô hại—

"Vậy chuyện của anh trai cậu và Cung Hân Nhuỵ, cậu đã nghe qua chưa?"

Thời Dược sửng sốt. "Làm sao cậu biết......"

"Tôi cũng đang ở điểm huấn luyện." Thẩm Kiêu nói, "Tam trung các cậu đều biết đến tin đồn, vậy tôi có thể không biết sao?"

"Tôi đang hỏi cậu làm thế nào cậu biết có một tin đồn như vậy trong trường chúng tôi," Thời Dược đột nhiên cau mày khi nói điều này: "Bức ảnh đó ... cậu đã nhờ ai đó đăng trên diễn đàn trường chúng tôi, phải không?"

"..."

Vấn đề này hiển nhiên khiến Thẩm Kiêu kinh ngạc. Đôi mắt của nam sinh hơi mở to, sau một vài giây, cậu ấy phá lên cười.

"Đúng vậy, Thời Dược, cậu thông minh hơn tôi nghĩ rất nhiều."

"... Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?" Thời Dược đã có chút nóng nảy. Cái gai vừa áp xuống như lại rục rịch trong lòng, lại còn kích động vài vòng.

"Tôi chỉ ở đây để thông báo cho cậu

- đừng nghĩ rằng tin đồn đó là sai, huống chi còn ngây thơ tin rằng Thích Thần là người tốt. Anh ta có bệnh, cậu không biết sao?" Thẩm Kiêu cười lạnh, "Anh ta đáng sợ hơn cậu nghĩ nhiều."

Lông mày Thời Dược nhíu chặt, "Đừng nghĩ rằng mấy lời hàm hồ của cậu sẽ lừa được tôi. Ít nhất, anh trai tôi sẽ không nói xấu người khác sau lưng như cậu."

"Hahaha... Anh trai?" Thẩm Kiêu bật cười, "Anh ta tính là anh trai gì của cậu? Cứ hỏi anh ta xem, anh ta có thật sự muốn làm anh trai của cậu không?!" Thẩm Kiêu xua tay, "Được rồi, những gì tôi muốn nói cho cậu đều đã nói xong, tin hay không tùy cậu. "

Sau khi nói xong, Thẩm Kiêu cắm một tấm card tới dưới móc treo cặp sách của Thời Dược, sau đó cậu xoay người bước đi. Thanh âm truyền lại tai Thời Dược.

"Kia là số điện thoại di động của tôi. Nếu cậu muốn vào điểm huấn luyện hoặc hỏi về bệnh tình của Thích Thần, có thể liên hệ trực tiếp với tôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!