Chương 26: (Vô Đề)

"...... Anh trai?"

Rõ ràng là Thời Dược đã không ngờ rằng sẽ có thêm một người đột nhiên xuất hiện trong phòng mình. Hơn nữa, cô lại đang trong bộ dạng này, mà Thích Thần lại ở đây.

Lúc này cô đứng sững tại chỗ, dùng hai tay giữ chặt chiếc khăn vì sợ rằng vật này sẽ không cẩn thận rơi xuống.

"..."

Thích Thần cảm giác được hai mắt mình như là muốn dính chặt lại, mãi đến khi Thời Dược không nhịn được mà một lần nữa kêu anh, Thích Thần mới đột nhiên hoàn hồn.

Anh quyết liệt nhìn qua chỗ khác, mở miệng với âm thanh như bị đè nén, "Xuống nhà ... ăn sáng."

Nói xong, thiếu niên quay người không chút do dự, bước chân ra khỏi phòng.

Cửa ngoài của phòng ngủ dành cho khách "ầm" một tiếng bị đóng lại. Âm thanh làm chấn động đến dưới phòng ăn khiến vợ chồng Thời Hằng Quan Tuệ cùng Đường Ôn đang trong phòng bếp đều không hẹn mà sửng sốt.

Bên ngoài phòng dành cho khách, Thích Thần ở trong hành lang vẫn nắm chặt tay nắm cửa màu đồng thau, như thể sắp bóp méo tay cầm kim loại.

Đôi mắt chàng trai đen như mực, trong chiếc áo màu đen, đường cong của lồng ngực chập chùng lên xuống, không ai biết ở trong đó cảm xúc nổi lên như thế nào.

Sau một lúc lâu, khi tiếng tim đập như trống bên trong dần dần ổn định lại, Thích Thần dựa lưng vào tường vì mất sức. Anh thở ra một hơi dài, đường cong sắc bén của quai hàm nhếch lên nửa đường vẫn kéo dài. Đôi đồng tử nâu cũng dần dần lấy lại sự trong sáng.

"Thực sự là ... muốn điên rồi."

Vài giây trôi qua, một tiếng thì thầm trầm thấp vang lên trong hành lang.

Mà bên trong phòng ngủ dành cho khách.

Thời Dược nhìn cửa phòng mà không bình tĩnh nổi. Không biết tại sao, cô luôn cảm thấy bóng lưng vừa rồi của Thích Thần mang theo cảm giác vừa vội vàng, vừa cố gắng trấn định cảm giác chật vật..... như thể bị cô làm cho sợ hãi.

Sợ hãi?

Thời Dược: "..."

Cô nhanh chóng chạy đến chiếc gương bên cạnh, xoay vài vòng để chắc chắn rằng không có gì bất thường mới lẩm bẩm rồi đi ra.

"... Tại sao anh lại có vẻ bị hù đến chạy trối c.h.ế. t như thế."

Thời Dược thất thần thay quần áo, chưa kịp sấy tóc thì phát hiện mình không biết để máy sấy tóc ở đâu trong tủ phòng tắm. Cô tìm kiếm một vài nơi cũng không thấy nên bước ra ngoài với mái tóc dài ướt sũng, chuẩn bị đi mượn máy sấy tóc ở phòng khác.

Vừa mở cửa, Thời Dược run lên khi nhìn thấy Thích Thần đang nghiêng người dựa vào tường.

Nghe thấy động tĩnh, Thích Thần đã nhìn sang.

"...... Xong rồi?"

Giọng nói của chàng trai vẫn còn hơi thơ thẩn, đôi đồng tử màu nâu cũng trở nên u tối.

Bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, Thời Dược không hiểu sao có chút khẩn trương. Sau đó cô nắm chặt mái tóc dài đang cầm trên tay: "Tóc em còn chưa khô, máy sấy tóc không tìm được ... em mượn anh một cái được không?"

Thích Thần liếc nhìn cô, không nói lời nào, quay đầu đi vào phòng ngủ chính bên cạnh.

Thời Dược thở phào nhẹ nhõm ngay khi bóng người đó khuất dạng. Sau đó, cô không khỏi nhìn cánh cửa đang hé mở của phòng ngủ chính mà lẩm bẩm: "Sao đột nhiên lại dữ dằn vậy chứ ..."

Sau một lúc, Thích Thần cầm theo máy sấy tóc đi ra.

Thời Dược đưa tay đón lấy: "Cảm ơn anh ——" Từ "trai" vẫn chưa nói ra được thì vai cô bị xiết chặt, nguyên người bị xoay nửa vòng rồi bị đẩy vào phòng ngủ cho khách.

Thẳng đến khi bị đẩy lên ghế sô pha mới dừng lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!