Chương 43: Tiểu Ngư Ngư

Gì chứ? Diên Ngư và Diên Mỹ đồng loạt kinh hãi, nhất là Diên Mỹ. Cô ta không thể ngờ được, cô gái đang đứng trước mặt mình chính là cháu gái độc nhất và được cưng chiều nhất của Tuyệt gia.

Nói ra có thể nó cũng không quá đáng... Nhưng mà, Nhược Uyển thật sự rất giống như một công chúa, sống trong một lâu đài lộng lẫy

- Không... Không thể... Cô không thể là cháu của Tuyệt gia.... Không thể nào... Tôi không tin... Tôi không tin!

Diên Mỹ dường như bị đả kích đến sắp mất bình tĩnh, cô ta đứng thẳng người dậy, liên tục lắc đầu. Rồi cô ta xông đến, đẩy Nhược Uyển ra, nhưng cũng may... Phía sau cô còn có Vũ Dạ Triệt, anh đã nhanh tay đỡ lấy cô, rồi gắt gao ôm chặt cô vào lòng

- Diên Mỹ, cô muốn chết?

- Tôi... Tôi...

Nhược Uyển định hình lại tinh thần, sau đó, ánh mắt sắc bén của cô nhìn thẳng vào Diên Mỹ. Bàn tay siết chặt làm nắm đấm, Mục An và Diên Ngư nhìn thấy, trong lòng Diên Ngư cũng muốn giúp em gái của mình... Nhưng lại bị Mục An giữ lại, đối với Mục An... Giữa Diên Mỹ và Diên Ngư thì cô bé Diên Ngư này hiểu chuyện và ít gây sự hơn.

Nên Mục An không thể nhìn cô bé Diên Ngư này tự đâm đầu vào chỗ chết như Diên Mỹ

- Anh An... Tiểu Mỹ đang...

- Tiểu Uyển đã tức giận thì đừng dại đi vào. Nếu em muốn chết thì anh cũng không cản. Nhưng anh muốn nhắc em, Tiểu Uyển là cháu gái của Tuyệt gia... Nếu để cô ấy không thuận mắt, đừng nói đên em và Diên Mỹ... Ngay cả Diên gia cũng tàn!

Diên Ngư khựng lại một chút, Mục An nói đúng... Nhưng mà, bên kia là em gái ruột của Diên Ngư, cũng không thể bỏ mặt nó như vậy.

Nghĩ một chút, Diên Ngư liền lên tiếng nói

- Tuyệt tiểu thư... Diên Mỹ còn nhỏ... Mong cô bỏ qua.

- Bỏ qua? Vậy....

Nhược Uyển bỗng chốc nở một nụ cười đầy ma mị, cô tách ra khỏi Vũ Dạ Triệt, chầm chậm đi đến gần Diên Ngư, Mục An dường như biết Nhược Uyển không có ý xấu nên cũng đứng sang một bên cho cô và Diên Ngư đứng đối diện với nhau.

Thật ra, từ khi gặp hai chị em nhà họ Diên thì trong lòng Nhược Uyển đã có một chút thích cô gái Diên Ngư này. Rất thông minh và hiểu chuyện, tuy vẻ bề ngoài không bằng Diên Mỹ, nhưng có thể thấy được. Diên Ngư là người tốt, còn Diên Mỹ... Đích thị là một đứa lẳng lơ.

Diên Ngư nhìn thấy Nhược Uyển không nói gì, liền có chút cảm giác không an toàn. Nhưng chưa để Diên Ngư định hình tinh thần đàng hoàng thì Nhược Uyển đã đưa tay lên, dịu dàng véo má của Diên Ngư

Chết sững!

Không chỉ Diên Ngư mà còn có Mục An, cả hai cứ thấp thỏm sợ rằng Nhược Uyển sẽ ra tay đánh Diên Ngư. Chứ không ngờ đến Nhược Uyển sẽ đưa tay véo má của Diên Ngư

- Chị...

- Thật đáng yêu nha. Tiểu Ngư Ngư, nảy giờ chị đây canh cái má này của cưng đấy. Mềm mềm, mịn mịn, thật cute a ~

Diên Ngư, Mục An: ............... Ơ? Ác nữ khi nảy đâu rồi nhỉ?

- Tiểu Uyển, sang đây.

Vũ Dạ Triệt nghiêm giọng, Tiểu Uyển nhà anh đúng là vừa sát gái vừa sát trai, còn có thêm cái giọng điệu ngọt chết người nữa chứ, kiểu này thì anh vừa phải phòng trai vừa phải phòng gái sao? Đúng là chỉ biết đem thêm tình địch về cho anh mà.

- Không nha, Tiểu Ngư Ngư, hiện tại cưng đang ở đâu nha?

- Em đang ở khách sạn.

- Khách sạn gì tầm này, Tiểu Ngư Ngư cưng dọn đến Vũ Trạch ở. Chị thích cưng rồi đấy.

- Không... Không tiện lắm. Còn có Diên Mỹ nữa...

Nhược Uyển hơi nhướn mày, từ trước đến giờ dường như chưa có ai dám không nghe lời cô. Nhưng mà, cái sự cute này đều có thể tha thứ. Nghĩ ngợi một lúc, Nhược Uyển nói tiếp

- Diên Mỹ chị đây có thể sắp xếp cho cô ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!