Chương 42: Ác Nữ Trang Nhược Uyển!

- Mục An, cô ta là ai vậy?

Cô gái bên cạnh Vũ Mục An lên tiếng trước. Hai cô gái này chính là em họ của họ của họ của họ... Nói chung là nó nằm ở cái nhánh nào đó xa lắc xa lơ. Một là Diên Ngư, một là Diên Mỹ. Là chị em với nhau, từ nhỏ đã thích Mục An và Dạ Triệt.

Hôm nay hai người họ vừa du học ở Mỹ trở về liền đến tìm Mục An và Dạ Triệt.

- Tôi là ai không quan trọng. Quan trọng là..... Bốn người đang chơi trò gì thế?

Diên Ngư nhìn thoáng từ trên xuống dưới, nếu cô ta đoán không lầm thì cô gái này rất có máu mặt tại Phong Thành này. Vì cô dám bước vào Vũ Thị một hiên ngang, còn đi thẳng đến đây mà không hề có sự báo cáo hay là gõ cửa cả.

Còn Diên Mỹ, cô ta vẫn chưa chịu buông Vũ Dạ Triệt ra, còn anh đang đang muốn thoát khỏi con thằn lằn đáng chết này..

- Người đâu!

Mau gọi bảo vệ đến đây tống cổ cô ta ra ngoài! Người đâu!

Nhược Uyển hừ lạnh một tiếng, rồi bước đến chiếc ghế tổng giám đốc của Vũ Dạ Triệt. Cô nhàn nhã ngồi xuống, bắt chéo chân, kiêu ngạo nói

- Cho dù là tổng thống cũng chả dám động đến tôi.

Cô nghĩ, bảo vệ của Vũ Thị dám đuổi tôi?

- Cô là ai thì mặc kệ cô. Ở đây là Vũ Thị, cô nên nhớ... Chúng tôi là người của Vũ gia!

- Vũ gia? Tôi nói ra có lẽ có chút thất lễ... Nhưng mà... Trong mắt tôi, Vũ gia cũng chỉ là hạt cát trên sa mạc mà thôi!

Diên Ngư và Diên Mỹ kinh hãi.

Tuy Mục An cũng có chút bất ngờ, nhưng ngẫm lại... Cô nói đúng, đối với Tuyệt gia thì Vũ gia thật chất chỉ như một hạt cát trên sa mạc, bất cứ lúc nào cũng có thể bị Tuyệt gia thổi bay mất dấu tích.

- Cô là ai?

Đừng có hống hách ở đây! Dù sao đây cũng là Vũ Thị!

- Vũ Thị thì sao? Nếu muốn... Tôi mua lại tặng cô!

- Cô... Cô...

- Vũ Dạ Triệt! Anh định ôm cô ta đến khi nào?

Dường như Nhược Uyển không để ý đến Diên Mỹ nữa. Mà thay vào đó là giọng nói mang mười phần tức giận của cô giành cho Vũ Dạ Triệt, ngay lập tức... Vũ Dạ Triệt thẳng tay hất mạnh Diên Mỹ ra, làm cô ta chao đảo.

- Anh Triệt, anh làm em đau quá.

Nhược Uyển nghe giọng nũng nịu đến chảy nước của Diên Mỹ mà nổi hết da gà. Cô lườm Vũ Dạ Triệt một cái, làm anh co rúm lại.

Sau đó, rất nhanh Nhược Uyển nở một nụ cười hết sức là Thân thiện đối với Diên Mỹ, cô đưa tay ra định giúp cô ta đứng lên

- Vũ đại boss à, anh thật không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.

Diên Mỹ dường như tưởng cô đã biết thân biết phận nên mới đỡ cô ta dậy, nhưng không ngờ... Khi Diên Mỹ đặt tay mình lên tay cô, thì Nhược Uyển đã dùng sức bóp chătn tay cô ta... Làm mặt cô ta tái mét

- Aaa.. Đau.. Đau... Cô mau... Mau... Mau buông ra....

- Ô chết... Thật xin lỗi vị tiểu thư này.... Do tôi thường xuyên bóp cổ người khác nên chưa điều chỉnh lại lực tay... Xin lỗi cô...

Diên Mỹ càng ngày mặt càng tái đi, cái gì mà

"thường xuyên bóp cổ người khác" cơ chứ. Nếu nói Diên Mỹ vội vàng hấp tấp, thì Diên Ngư lại là một người vô cùng điềm tỉnh. Từ nảy đến giờ, Diên Ngư điều đã quan sát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!