Chương 33: Anh Xin Lỗi

- Bác Tuyệt, bác... bác nói gì vậy?

Khang Tố Tố dường như không tin vào tai mình. Từ trước đến giờ Tuyệt Khuyết chưa bao giờ làm hại người vô tội... Mà đứa bé này là vô tội mà. Vì sao... Vì sao ông lại cho phép Nhược Uyển phá thai cơ chứ?

- Con bé muốn giết chết con mình.

Thì cứ để nó làm, con đi gọi bác sĩ sắp xếp đi

- Không! Bác Tuyệt... Cho dù Vũ Dạ Triệt có đáng chết thế nào thì đứa bé... Đứa bé là vô tội. Không thể! Con không thể làm như vậy được!

Tuyệt Khuyết âm thầm ra hiệu với Khang Tố Tố.

Ông biết rõ bản tính của Nhược Uyển, chỉ là cô kích động nên mới như vậy. Thật ra mà nói, trong thâm tâm của cô không muốn bỏ đứa bé đâu.

Khi Nhược Uyển nghe Tuyệt Khuyết nói như vậy, bất giác cô run lên một cái

Khi phòng mổ đã chuẩn bị xong, Nhược Uyển được các bác sĩ đẩy vào trong. Bên ngoài, Vũ Dạ Triệt xông thẳng vào... Định đạp cửa nhưng đã bị Tuyệt Khuyết giữ lại, năm phút sau... Nhược Uyển ở bên trong chạy ra, nước mắt lấm lem

- Không!

Con không bỏ được... Con... Con của con.....

Khang Tố Tố định chạy đến đỡ cô, thì Tuyệt Khuyết lắc đầu. Rồi ông đẩy Vũ Dạ Triệt đến bên cạnh cô, nhìn Nhược Uyển toàn thân đều run rẩy, trong lòng của Tuyệt Khuyết rất xót xa... Nhưng đây là cha của đứa bé, anh cũng có quyền quyết định sự sống và cái chết cho con mình.

Nghĩ một hồi lâu, Tuyệt Khuyết và Khang Tố Tố rời đi trước

- Tiểu Uyển...

Nhược Uyển ngước mắt lên nhìn anh, giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gương mặt kiều diễm của cô. Nhìn thấy dòng lệ kia, tâm can của Vũ Dạ Triệt tựa như bị xé toạt ra, anh vô lực ôm lấy cô.

- Vũ Dạ Triệt, tất cả là tại anh.

Nếu anh không gọi em, nếu em không mang thai... Thì Hàng Hạo sẽ không phải như vậy... Vũ Dạ Triệt tất cả là do anh!

Nhược Uyển vừa nói vừa khóc, bàn tay cũng không yên phận liên tục đánh vào ngực anh. Vũ Dạ Triệt ôm cô rất chặt, rất chặt, anh cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô... Rồi dịu dàng nói

- Là lỗi của anh.

Anh xin lỗi, anh xin lỗi. Em đừng hành hạ bản thân như vậy. Tiểu Uyển, em không muốn thấy anh cũng được, muốn giết anh cũng được... Chỉ cầu xin em... Đừng làm hại bản thân. Anh không nỡ nhìn em như vậy

- Vũ Dạ Triệt, anh có bao giờ trách em không?

- Không. Anh chưa hề trách em. Nhược Uyển, đối với Hàng Hạo.... Là em nợ anh ta. Đối với em, là gia tộc anh nợ nhà họ Tuyệt của em.

Chỉ cần em khỏe mạnh... Muốn chém muốn giết.... Tùy em định đoạt

Nhược Uyển nhìn anh một hồi lâu, nhưng cô quyết tâm không nói gì nữa. Vũ Dạ Triệt cảm thấy cô khóc sắp kiệt sức rồi nên đã bế cô trở về phòng bệnh, anh nhìn sang giường bên cạnh. Là Hàng Hạo, anh ta đang hôn mê, xung quanh đều là máy móc.

Vũ Dạ Triệt có chút áy náy, Nhược Uyển nói đúng... Nếu anh không gọi tên cô, thì Hàng Hạo sẽ không phân tâm, mà nếu như vậy... Hàng Hạo sẽ không ra nông nỗi này. Sự việc này của Hàng Hạo, anh là người có lỗi nhiều nhất.

Nếu như có thể, anh sẽ cố gắng giúp Hàng Hạo mọi thứ

Nhược Uyển nằm trên giường, bàn tay nhỏ nhắn của cô nắm chặt lấy tay anh... Nắm rất chặt, giống như không muốn buông ra, cô sợ khi mở mắt ra... Vũ Dạ Triệt sẽ biến mất

- Dạ Triệt... Triệt...

- Anh ở đây, ngoan... Ngoan... Anh không đi đâu cả. Ngủ ngon....

Vũ Dạ Triệt dịu dàng hôn lên trán của cô trấn an. Nhược Uyển bắt đầu dịu lại, đôi mắt nhắm nghiền và từ từ tiến vào giấc ngủ. Chưa đầy mười lăm phút thì cô đã ngủ say, Vũ Dạ Triệt nhìn gương mặt tiều tụy của cô mà đau lòng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!