- Hàng Hạo, chúng ta đính hôn đi.
Nhược Uyển nhìn hắn với vẻ mặt cực kì kì lạ, tuy trong lòng Hàng Hạo rất phấn khích, nhưng khi nhìn sâu vào ánh mắt của cô, thì hắn lại cảm thấy có chút gì đó không đúng lắm
- Tiểu Ái, em nói gì vậy?
- Chúng... Chúng ta, đính hôn đi!
- Trang Nhược Uyển, con điên rồi à?
Bỗng nhiên, bên ngoài cửa xông vào là cha và mẹ của cô, nét mặt của Trang Thiếu Tường cực kì khó coi. Tuy nói, ông không thích cái tên Vũ Dạ Triệt kia lắm, nhưng nếu phải lựa chọn thì Trang Thiếu Tường thà chọn Vũ Dạ Triệt còn hơn cái tên Hàng Hạo này.
- Tiểu Ái, con đừng vì sự hận thù mà... Mà lại ảnh hưởng đến hạnh phúc của mình. Tiểu Ái ngoan, qua đây với mẹ...
Nhược Uyển có chút lúng túng, nhưng bàn tay nhỏ bé của cô đã bị Hàng Hạo giữ chặt. Hắn ta nhìn cô rồi xoay người nhìn hai vợ chồng kia, thân ảnh to lớn của hắn dường như đã che chắn hết cho cô.
- Tránh!"
- Hàng Hạo, cậu nên nhớ... Cậu là con nuôi của Tuyệt gia, là cậu của Nhược Uyển! Cậu đừng có quá đáng!
- Tuyệt Ánh Cơ, không phải chị không biết.
Tôi yêu Tiểu Ái! Tôi thà hi sinh cái mạng này, còn hơn là để cô ấy bị tổn hại!
Nói xong, Hàng Hạo giữ cô lại, mặt đối mặt nhìn cô. Hắn ta bỗng nhiên mỉm cười dịu dàng
- Tiểu Ái, anh biết... Em chỉ là vì muốn trả thù mới đính hôn với anh. Nhưng... Anh cam tâm tình nguyện để em lợi dụng, chỉ cần em vui... Tiểu Ái, anh sẽ bảo vệ em.... Tất cả
Hàng Hạo ôm lấy cô vào lòng, lúc bây giờ Nhược Uyển lại cảm thấy có lỗi với cả Vũ Dạ Triệt và Hàng Hạo... Cô... Cô đang làm gì thế này? Cô muốn trả thù người cô yêu? Cô lại lợi dụng người đem lòng yêu cô? Rốt cuộc... Cô có nên trả thù hay không? Rốt cuộc, cô nên chọn Vũ Dạ Triệt hay chọn Hàng Hạo?
Rốt cuộc cô đã làm gì vậy?
- Ha... Hàng... Hàng Hạo...
Nhược Uyển khẽ gọi tên hắn, Hàng Hạo nghe thấy chỉ nhìn cô và cười dịu dàng, hắn ta giống như một con đại lang, vừa hoang dã, vừa hung dữ... Nhưng, đối với loài sói... Chúng chỉ có duy nhất một bạn đời.
Hàng Hạo ở mật thất của Thất Uông Lang 3 năm qua, hắn có nghĩ đến tình cảm mà mình giành cho Tuyệt Ánh Cơ, thì cuối cùng hắn mới biết... Đó không phải yêu, mà là kính trọng... Kính trọng như một người mẹ, một người chị.
Rồi khi gặp Nhược Uyển, hắn đã biết... Tình yêu là như thế nào. Hắn yêu cô, yêu một cách mãnh liệt, yêu một cách điên cuồng!
- Tiểu Ái, em suy nghĩ kĩ chưa?
- To... Tôi...
- Tiểu Ái, anh không ép buộc em phải yêu anh. Anh cũng không ép buộc em ở bên anh, nhưng Tiểu Ái... Cho dù em làm bất cứ việc gì đi nữa... Anh đều ủng hộ em. Tiểu Ái, cố lên!
Chỉ bốn từ Tiểu Ái, cố lên thì trái tim của cô đã đập thình thịch. Vũ Dạ Triệt lúc đầu cũng từng nói qua
"Trang Nhược Uyển, cố lên" khi cô mới bước chân vào Thống Nhất. Cũng vì nó mà cô thầm mến anh, bây giờ... Hàng Hạo lại nói câu này, nó khiến cô cảm thấy kì lạ
Rốt cuộc cô đang bị làm sao vậy?
Cô đang phân tâm... Hay từ khi biết tin Vũ gia liên quan đến cái chết của Tuyệt lão phu nhân thì tình cảm của cô đối với Vũ Dạ Triệt cũng phai đi không ít? Hay đơn giản là... Hàng Hạo đang dần chiếm lấy vị trí của Dạ Triệt trong trái tim cô?
Không! Không thể như vậy được. Hàng Hạo là kẻ cô không thể yêu... Mà Vũ Dạ Triệt lại là người cô không thể yêu! Đáng chết, rốt cuộc suy nghĩ của cô đang bị làm sao vậy?
Nó... Nó đang rối... Rất rối!
Khi nhìn thấy Nhược Uyển thất thần thì Hàng Hạo cố ý lay nhẹ người cô. Một lúc sau, Nhược Uyển nhìn hắn ta, đôi mắt vô hồn nhìn thấy nụ cười vui vẻ trên gương mặt của hắn tâm can càng khó chịu
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!