- Em nên nhớ. Em từng hứa gì với lão gia!
- Nhưng... Việc này không liên quan đến anh ấy!
- Nhưng cậu ta là người của Vũ gia!
Nhược Uyển bỗng chốc im lặng. Cô không nói gì nữa, trong đầu cô lại hiện lên cảnh tượng những lúc còn bé, ngày nào ông ngoại cũng buồn rầu, ngày nào ông cũng kể cho cô nghe về bà.
Dần dần, những kí ức đó đã sớm in sâu vào tâm trí của cô, và chính miệng cô đã hứa sẽ không bao giờ tha thứ cho kẻ giết hại bà ngoại của mình. Nhưng trớ trêu thay, hiện tại... Cô lại yêu cháu trai của kẻ thù.
Không! Cô không muốn như vậy! Cô phải trả thù cho bà ngoại. Cho dù Vũ lão gia đã qua đời rất lâu đi nữa, mối thù này cũng không thể nào bảo vơi là vơi đi được.
Ánh mắt của Nhược Uyển bỗng chốc lóe lên tia tàn ác
- Bạch Hổ, anh cho người điều tra Vũ gia cũng như tập đoàn Vũ Thị. Ở thương trường, cùng Tố Tố ngăn chặn tất cả những cuộc làm ăn của họ! Tôi muốn Vũ gia... Phải trả giá!
- Rõ!
Bạch Hổ xoay người đi, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười thỏa mãn
Nhược Uyển gọi Mộ Sa vào vườn hoa kín này, lúc đầu Mộ Sa có chút kinh ngạc, nhưng cô nàng vẫn đi đến. Nhìn thấy gương mặt đằng đằng sát khí kia của Nhược Uyển, thiếu chút nữa Mộ Sa đã hét lên... Gương mặt này, thật sự rất giống với Chiêu Cảnh Vi khi hóa thành yêu phi.
Thật sự quá đáng sợ đi
- Mộ Sa, cô cần bao nhiêu để chuộc thân?
- Với tôi thì là 500 đô, nhưng... Nếu được, cô có thể giúp Mộ Kiêu được không?
- Giá?
- 2000 đô!
- Được, tôi sẽ chuyển cho cô. Sau đó, cô đưa hắn ta đến đây. Tôi có việc giao cho hai người!
Nhược Uyển nói xong liền xoay người bỏ đi. Mộ Sa có chút kinh ngạc, ánh mắt đó, thái độ đó, sự cương quyết đó... Sao lại giống Tuyệt Khuyết như vậy chứ?
Chẳng lẽ... Nhược Uyển thật sự muốn khai chiến với Vũ gia?.
Vào đến nhà chính, Vũ Dạ Triệt và Vũ Dương đã chuẩn bị xong hành lí về Phong Thành. Khi nhìn thấy Nhược Uyển, Vũ Dạ Triệt có chút nóng lòng.
Anh muốn nói gì đó, nhưng cô đã nói chặn trước
- Vũ Dạ Triệt, tạm thời giữa tôi và anh nên tạm dừng mối quan hệ này lại. Tôi cần thời gian suy nghĩ.
Cô nói xong, liền đi nhanh lên phòng.
Tuyệt Ánh Cơ vỗ vai anh một cái, bà cũng thở dài rồi lắc đầu
- Cậu đừng trách con bé. Con bé từ nhỏ đã hứa với ông ngoại của mình, sẽ có ngày con bé trả lại những gì mà Vũ gia đã nợ ông ngoại của mình.
- Con biết, con không trách cô ấy
Vũ Dạ Triệt cười gượng. Sau đó, anh và Vũ Dương chào tạn biệt mọi người rồi quay về Phong Thành
một nơi nào đó của Diêm Thành, Thất Uông Lang và Tuyền Ân đang ở cùng nhau trong một căn phòng. Hai tên cặn bã này vừa trải qua một cuộc hoan ái xong, nên đang nằm trên giường cùng nhau. Tuyền Ân lẳng lơ đẩy đà vòng một của mình nhìn ông ta, ma mị nói.
- Anh nói xem, có phải bây giờ Trang Nhược Uyển sắp chết rồi không?
- Nếu như 73 đã ra tay. Em không cần lo, cô ta có biệt tài giả ngốc rất giỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!