Chương 11: Đại Tỷ Nhà Ta Cũng Biết Ghen Nha

- Dù sao thì... Tôi lột da người cũng quen tay rồi. Cũng xem như có chút kinh nghiệm đó. Bà muốn thử không?

Tuyền Ân run lên một cái, bà ta bây giờ mới chính thức quan sát Nhược Uyển. Theo bà ta thấy rằng cô gái này có gì đó rất là... Nham hiểm, tàn nhẫn, tự tin còn có cả sự kiêu ngạo. Tuyền Ân nheo mắt quan sát về phía ba đứa con trai của mình.

Bà ta là một người phụ nữ được xem là khá tinh tế, bà nhìn ra được trong ba đứa con này thì có hai đứa đang hướng tâm tình về cô

Bà nhìn Mục An trước tiên, đáy mắt cậu chứa chan sự nhớ nhung mà tựa như đã cách ra nhau cả chục năm

Còn Vũ Vũ Dạ, ánh mắt dịu dàng, cưng chiều, thái độ nhẹ nhàng cũng như ôn hòa của anh đã hiện lên từ khi cô xuất hiện

Tuyền Ân là một người thông minh, khi nghe Chu Tước gọi cô một tiếng Tiểu thư thì bà ta đã đoán rằng thân phận của Nhược Uyển không đơn giản

Bà ta nở một nụ cười dịu dàng, nắm lấy tay cô

- Cô gái, dù sao A Triệt cũng là con trai của ta. Sớm muộn gì, ta cũng là mẹ chồng của con. Con là nữ nhân, phàm thì nên ăn nói nhẹ nhàng thôi!

- Mẹ? Mẹ của Triệt sao? Tôi cứ tưởng bà chỉ là một con điếm trục lợi từ Vũ gia để bao nuôi tiểu thịt tươi chứ! Ha?

Toàn thân bà ta cứng ngắt, Nhược Uyển hất mạnh bà ta ra. Nhìn bà ta bằng đôi mắt sắc lạnh, giọng nói của cô cũng trầm xuống

- Tuyền Ân phu nhân, ngay cả con trai ruột cũng lợi dụng được. Thì bà có tư cách gì làm người.... à không đúng, ngay cả tư cách làm điếm cũng không có! Tuyền Ân phu nhân... Bà quả thật là bà nội của ấu trĩ!

Nhược Uyển nói xong liền hiên ngang nắm tay của Vũ Dạ Triệt rời khỏi đó. Mục An hơi hụt hẫng một chút, rồi lại lắc đầu. Vũ Dương nhìn anh trai của mình như vậy chỉ biết vỗ vai Mục An một cái.

Rồi Vũ Dương đến gần Tuyền Ân, lạnh nhạt nói

- Bà đoạt lấy tài sản của ba tôi để nuôi trai bên ngoài. Bây giờ còn muốn về đây để kéo anh hai tôi cũng đi nuôi điếm à? Tuyền Ân, bà nên nhớ.... Từ cái ngày mà bà bước chân ra khỏi Vũ gia. Thì trong mắt tôi, người làm mẹ như bà đã sớm... Chết rồi!

Toàn thân Tuyền Ân bất chợt run lên một cái.

Ánh mắt của bà nhìn theo Vũ Dương, rồi lại nhìn sang Mục An, cậu đi đến gần bà đưa tay ngụ ý muốn kéo bà lên. Tuyền Ân nhìn cậu rồi mỉm cười dịu dàng

- Bà nên rời khỏi Phong Thành, cha và anh hai sẽ không để bà sống dễ dàng như vậy đâu.

Vũ Mục An định rời đi thì phía sau, Tuyền Ân nắm tay cậu lại

- Mục An, con có muốn có được cô gái kia không?

Mục An giật mình, rồi cậu quay lại nhìn bà ta

- Mẹ giúp con có được cô ấy. Đổi lại, con giúp mẹ khuyên anh hai con kết hôn với Mỹ Hi, có được không?

Mục An hít một hơi thật sâu, rồi nặng nề thở ra.

Mục An gạt tay bà ta ra, giọng nói vẫn bình thường như cũ. Anh nhìn bà ta rồi nói

- Bà đừng nghĩ ai cũng ấu trĩ như bà. Đúng, là tôi thích cô ấy. Nhưng tôi không muốn đoạt lấy cô ấy, như thế là ép buộc. Tôi muốn cô ấy là cam tâm tình nguyện ở bên tôi. Nhược Uyển là cô gái tốt, cô ấy xứng đáng nhận được những thứ tốt đẹp.

Còn bà....

Dừng một chút, Mục An lại nói tiếp

- Còn bà, bà hận cha vì đã kìm hãm bà, kìm hãm sự tự do của bà. Nhưng bà có biết rằng, cha chỉ vì yêu bà mới làm như vậy. Bây giờ thì hay rồi, bà bỏ trốn với tình nhân, trước khi đi còn vơ vét được một số tiền kha khá của Vũ Thị, làm cho công ti suýt nữa thì phá sản.

Sau khi tiêu hết lại quay về? Bà lại muốn gì nữa đây? Vũ gia đang yên đang lành, bà lại muốn làm loạn. Tôi nói cho bà biết, Vũ gia vẫn còn có ba anh em chúng tôi. Còn bà! Bà xem, ngay cả Tuyền gia cũng chẳng dám nhận bà. Bây giờ bà chỉ còn hai bàn tay trắng.

Còn muốn anh hai kết hôn với Lục Mỹ Hi? Bà nghĩ, chỉ cần Lục Mỹ Hi trở thành con dâu của Vũ gia, thì bà liền dựa vào cô ta để cướp đoạt tài sản hay sao? Tuyền Ân! Tốt nhất... Bà nên biến đi!

Nói xong, Mục An liền đi mất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!