Chương 49: “Ái phi”

Edit: Tiểu Màn Thầu

Cái con người này ngay thẳng thật nha.

Chỉ có điều đây chính là lời thoại thường dùng trong phim truyền hình mà thôi.

Anh thực sự đã……Thực sự lại dám sử dụng nó!

Quả nhiên.

Trong đầu Thiên Chi bỗng nhiên xuất hiện một câu nói từng được lưu truyền rộng rãi như thế này.

Trong số đàn ông ở độ tuổi hai mươi lăm, tất cả đều có thể trưng ra hoa.

(*Tao xuất hoa: Ý chỉ dung nhan quá mức tươi đẹp, dùng trên người thì có nghĩa anh ấy ( cô ấy) ăn mặc quá mức hoa lệ. Nguồn Baidu.)

Đó chỉ là ký ức khi còn bé của cô mà thôi, lúc trước lời nói ấy thịnh hành khắp phố lớn ngõ nhỏ ở thành phố Ngân.

Nội dung cụ thể có thể bị sai lệch, nhưng đại khái cũng không mấy sai biệt.

Còn không phải à.

Tống Kỳ Thâm năm nay vừa tròn 25 tuổi, mọi điểm đều phù hợp, bao gồm thuộc tính thích trưng ra hoa kia.

Nhưng bản thân anh giống như không hề nhận thức được điều này, hai tay lưu loát vuốt qua dây thắt lưng, một đường kéo thẳng lên, tuỳ ý cởi vài cái nút áo, theo sau anh trở tay nhẹ nhàng đẩy ra phía sau.

Cánh cửa lập tức bị đóng lại.

Phát ra âm thanh không nhỏ.

Tống Kỳ Thâm không trì hoãn quá nhiều thời gian, nhấc chân tiến về phía cô.

"Ngâm mình bao lâu rồi?"

"Cũng không lâu lắm."

Thiên Chi tự nhiên mà đáp lời anh, giây tiếp theo, cô mới kịp phản ứng lại.

Nếu nói hậu tri hậu giác cũng không phải.

Vừa rồi, khi cô biết anh tiến vào phòng, chỉ kinh ngạc trong giây phút rồi đã nhanh chóng tiếp thu việc này.

Nhưng bây giờ, mọi thứ đều đã khác trước. Dường như những tế bào trì trệ được tách rời ra, ngay lập tức bị đánh thức.

Không phải, Tống Kỳ Thâm đóng cửa cũng thôi đi, anh còn tiến đến đây là muốn làm cái gì???

Thiên Chi quay mặt đi, nhỏ giọng vâng dạ, "Em đang tắm…. Anh muốn làm gì….."

"Không làm gì cả, anh trai đây là đang đáp lại câu nói vừa rồi của em."

Tống Kỳ Thâm nói xong, chân mày hơi nhướng lên, khoé môi cũng gợi lên một chút, sau đó anh tựa vào bồn rửa mặt, một tay chống ở phía sau, lười biếng dựa vào đó.

Anh nói điều này, là muốn đề cập đến lời thoại vừa rồi ở trong phim.

Thiên Chi hồi tưởng lại, cái gì mà sủng hạnh với không sủng hạnh.

Cái kia! Không phải!! Do cô nói!!

Giống như là có thể đọc hiểu được suy nghĩ chân thật trong nội tâm của Thiên Chi, ngay lúc này, trong màn hình lại lần nữa truyền đến một giọng nói nữ, hiển nhiên là tình tiết của bộ phim vẫn còn đang chậm chạp tiếp diễn ——

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!