Chương 41: Phòng 8888

Edit: Tiểu Màn Thầu

Ánh mắt của Đường Thu Thu ngơ ngác trong vài giây, "Còn có loại chuyện này sao?"

Nhưng mà cô ấy cũng không nghĩ quá nhiều, nghiêng người nằm xuống, dùng tay chống cằm, nhìn Thiên Chi cảm khái nói, "Đi ra bên ngoài lại có thể tuỳ tiện nhặt được thứ này, mạ vàng sáng chói, loại chuyện tốt như vậy vì sao không rớt trên đầu tớ nhỉ?"

"Có khả năng do nó được thiết kế phản chiếu ánh sáng." Thiên Chi thấp giọng phản bác, "Hoặc do…. Cậu hoa mắt không nhìn thấy."

"……"

Đường Thu Thu có chút tức giận, "Cậu mới bị hoa mắt đấy, theo tớ thấy, có lẽ vì muốn đẩy mạnh tiêu thụ, sau đó nhằm đánh lừa khách hàng nên bọn họ mới suy nghĩ ra cách quảng cáo mạ vàng này."

Nói đến đây cô ấy lập tức lên tinh thần, "Mẹ tớ lớn tuổi rồi, tất nhiên sẽ không thể chịu đựng được sự cám dỗ đó, mỗi lần khuyên bà ấy đều không nghe, nhưng cũng may là không ảnh hưởng quá lớn, tổn thất không mấy nghiêm trọng."

Đường Thu Thu nhớ đến sự tích vinh quang của mẹ mình, trực tiếp ném đề tài này qua một bên, chuyển đề tài khác, "Chi Chi, không nghĩ tới một người thiếu nữ xinh đẹp như cậu, thế mà lại cầm lấy tấm thẻ không rõ lai lịch này, cậu đừng dễ bị lừa nha."

Đường Thu Thu nói xong, không phát hiện ra rằng bản thân mình chuyển từ sự lo lắng thành hình thức cằn nhằn.

Thường ngày Thiên Chi rất ít khi xuất hiện bên ngoài, ngay cả một số hoạt động trong trường cô cũng không giam tham vào, vòng bạn bè không tính là quá lớn. Thực ra như vậy cũng có chỗ tốt, việc này có thể ngăn chặn một số tin đồn vớ vẩn không có cơ hội lan truyền.

Trên diễn đàn của đại học Kinh Đại được chỉnh chế độ ẩn danh, bên trong có rất nhiều cuộc thảo luận liên quan đến Thiên Chi, tất nhiên mức độ phổ biến cũng rất cao. Nhưng Thiên Chi càng ít xuất hiện, lại làm cho một số người càng tò mò về cô. Dù sao cũng phải trải qua bốn lần bình chọn trong khắp diễn đàn mới chọn ra được một hoa hậu giảng đường, hơn nữa còn có một số nữ sinh đã từng đem gia thế của Thiên Chi ra bàn luận sôi nổi, chỉ là bọn họ vẫn không thể tìm ra được bất kì thông tin nào.

Những người đó chưa từng tiếp xúc với cô tất nhiên sẽ không biết rõ, nhưng Đường Thu Thu và Thiên Chi đã ở chung sớm chiều gần ba năm trời, từ những việc nhỏ nhặt không đáng kể cô ấy vẫn có thể cảm giác được, chắc chắn gia cảnh của Thiên Chi không tệ. Bởi vì gia thế sẽ quyết định nền tảng phát triển của một con người, gia phong sẽ ảnh hưởng đến tính cách của một người.

Đương nhiên Thiên Chi luôn cố tình che giấu nó, nếu cô đã không muốn nhắc đến, thì Đường Thu Thu cũng sẽ không hỏi đến.

Ban đầu Thiên Chi khá trầm tính, nhưng từ sau khi mọi người trong phòng ký túc xá dùng chân tình đối đãi với nhau, lúc đầu còn ít nói, về sau đã nói nhiều hơn.

Cho dù như thế nào, các yếu tố ảnh hưởng được liệt kê ở trên, hình ảnh của Thiên Chi ở trong lòng Đường Thu Thu chính là nằm trong diện đối tượng rất dễ bị người ta lừa gạt.

Nhìn xem.

Đối với chuyện tuỳ tiện nhận lấy danh thiếp của người lạ, không phải một lần nữa đã chứng minh suy nghĩ ở trong lòng Đường Thu Thu là đúng sao.

"…. Bị lừa hả." Thiên Chi lặp lại câu đó, dường như cô đang nghiêm túc tự hỏi chính mình, theo sau cô chợt nâng cao giọng, âm cuối nâng lên, "Tớ không dễ bị lừa như vậy."

Tuy rằng người đó là Tống Kỳ Thâm, thì cô cũng không gặp bất lợi gì.

Nhưng loại chuyện bị lừa này, hình như nó thực sự có xảy ra vài lần.

Suy nghĩ dần dần bay xa.

Bỗng nhiên Thiên Chi lại nhớ đến, rất nhiều lần Tống Kỳ Thâm im hơi lặng tiếng, đêm khuya muốn hành động, anh luôn dùng giọng điệu trêu ghẹo cô.

Anh dường như rất có bản lĩnh, làm cho cô cam tâm tình nguyện nhảy xuống hố.

Mà cái hố kia, lại do chính tay anh đào ra.

Nhưng Thiên Chi vĩnh viễn không bao giờ phát hiện ra rằng, việc cô làm đều mãi mãi là hậu tri hậu giác.

"Chao ôi ——" Đường Thu Thu lên tiếng giơ cánh tay về phía đó, lập tức ngăn cản sự hồi tưởng đang diễn ra trong đầu của Thiên Chi, "Tớ còn chưa nói gì mà cậu đã kích động như vậy à?"

Đường Thu Thu vừa nói vừa nằm, rồi nhấc chân lên bắt chéo với nhau, "Hơn nữa tớ chỉ muốn nói với cậu, đừng nhốn nháo thì sẽ không bị lừa, ngày thường cậu luôn thiếu cảnh giác, càng dễ dàng rơi vào bẫy."

"Chẳng phải cậu cũng đã nhận lấy tấm danh thiếp kia à." Đường Thu Thu đặt trọng tâm trong câu nói đó, còn gằn từng chữ một.

Thiên Chi trở mình, nhấc chân vén chăn lên, chôn nửa thân người vào trong chăn, "Cậu nhất quyết không chịu bỏ qua đề tài này đúng không."

"Không có nha, tớ không xem nữa, càng xem càng rối, tớ phải đi tắm rửa một chút để đầu óc tỉnh táo lại đây."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!