Chương 40: Nghiên cứu kịch bản đêm khuya

Edit: Tiểu Màn Thầu

So với bầu không khí ồn ào náo nhiệt ở bên ngoài cửa sổ xe, trong khoang xe rộng rãi, một mảnh tiêu tịch.

Chỉ có âm thanh của hệ thống đa phương tiện trên xe vang vọng bên tai, cứ lặp đi lặp lại, thanh thuý mà lưu loát.

//

Hệ thống đa phương tiện trên xe.

Thiên Chi nhìn tấm thẻ phòng trong tay Tống Kỳ Thâm, từng câu từng chữ anh vừa nói cứ quanh quẩn bên tai.

Sau gần nửa ngày, cuối cùng cô mới hiểu được ý tứ của anh.

"Kiểm tra cái gì mà kiểm tra…. Em không muốn kiểm tra anh….." Thiên Chi nói xong, cũng không nhận lấy tấm thẻ phòng kia.

Cô suy nghĩ, giơ tay lên trực tiếp đẩy nó trở về.

Có rất nhiều lý do khiến Thiên Chi không muốn nhận nó, mà hai yếu tố chiếm vị trí hàng đầu hết sức dễ hiểu.

Thứ nhất, cô đối với Tống Kỳ Thâm luôn có một sự tín nhiệm không giải thích được, cũng không có bất kì lý do gì cả. Thứ hai, anh nói đến việc kiểm tra, Thiên Chi cảm thấy ý tứ hàm xúc rất sâu, khẳng định không phải đơn giản chỉ là kiểm tra như vậy.

Hơn nữa không biết có phải do cô suy nghĩ quá nhiều hay không, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, giống như có sấm sét vang dội xẹt ngang qua, bất chợt một ý tưởng xuất hiện trong đầu.

Chẳng lẽ cái con người này muốn đợi cô thi xong rồi, nhân cơ hội đó trừng trị cô, thực hiện một vòng tuần hoàn làm bánh nhân thịt vô tận.

Những thứ khác không nói, thoạt nhìn biểu hiện của Tống Kỳ Thâm ở phương diện này, thực sự rất nhiệt tình.

Trong nội tâm Thiên Chi đã bị cái ý tưởng đột ngột này làm cho kinh sợ.

Nhưng người ta dù sao cũng là Thái tử gia của Tống thị, đoán chừng trong nội tâm không hề nghĩ đến chuyện ấy đâu.

Trong hai ngày ngắn ngủi, cô dường như lại một lần nữa tự mình đa tình.

Bỏ cái suy nghĩ phức tạp đó qua một bên, Thiên Chi ngước mắt nhìn về phía Tống Kỳ Thâm, sắc mặt của đối phương vẫn tự nhiên, khi đồ vật bị trả về cũng không buồn bực, vẻ mặt không có gì khác thường.

"Em có kiểm tra hay không đó là việc của em, nhưng muốn đưa nó cho em hay không, đó lại là việc của anh."

Vừa dứt lời, anh mở bàn tay nhỏ nhắn đang nắm chặt của Thiên Chi ra, đầu ngón tay thon dài thâm nhập vào trong.

Ngay sau đó, không nghiêng không lệch nâng nó về phía trước.

Anh gãi nhẹ vào lòng bàn tay của Thiên Chi.

Giống như có một con kiến đang cắn vào trái tim cô, sự tê dại lan toả, từng chút từng chút một chui vào.

Tống Kỳ Thâm nói xong, lập tức nghiêng thân qua, tiến đến gần, anh mỉm cười nhìn hàng lông mi của cô gái nhỏ khẽ run lên.

Anh chỉ rũ mắt nhìn cô như thế, "Giấy cũng đã lãnh, em còn sợ cái gì?"

Cô có chỗ nào sợ hãi?

Nhưng mà Tống Kỳ Thâm tiến đến gần như vậy, gần như là mặt kề mặt. Dán sát vào nhau, hơi thở phả ra, nó cứ quanh quẩn bên mặt cô.

Anh chỉ cần hơi cúi đầu một chút, là đã có thể trực tiếp chạm vào đôi môi cô.

"Em không có sợ….." Ánh mắt Thiên Chi loé sáng lên, sau đó cô nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ xe, hỏi một đằng, trả lời một nẻo, "Có lẽ em…. Nên xuống xe thôi."

Ở quảng trường cách đó không xa, con đường bên cạnh bãi cỏ xanh, người đến người đi không ngừng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!