Chương 35: Đại móng heo*

Edit: Tiểu Màn Thầu

Thực ra việc làm bánh nhân thịt này đã được lặp đi lặp lại vài lần, Thiên Chi có chút chịu không nổi nữa, nó dứt khoát đã không còn giống như lúc xưa, cơn buồn ngủ trực tiếp bị cuốn bay mà không thể nói thành lời.

Ngược lại cô bắt đầu thấp giọng kháng nghị.

Giọng nói không rõ ràng, giống như một chú mèo con vài tháng tuổi, thực là yếu ớt.

So với trước đây, nghe càng nũng nịu hơn.

"Em thực sự không ổn rồi…."

Vốn dĩ cô gái nhỏ cứ cho rằng mọi chuyện đã kết thúc, trong lúc nhắm mắt lại, cô còn có thể cảm nhận được động tác tiếp theo của Tống Kỳ Thâm.

Tay anh ôm trọn vòng eo thon gọn của cô, hơi thở phả ngay bên ót cô.

Nước trong hồ suối nước nóng gần như không còn trong veo nữa, cũng không thể tiếp tục sử dụng.

So với gợn sóng dồn dập trước đó, giờ đây nó đã dần bình lặng lại, biên độ sóng dần nhỏ lại, cứ nhấp nhô lên xuống như vậy.

"Nhưng anh vẫn chưa làm gì mà."

Tống Kỳ Thâm thấp giọng nói rồi cười rộ lên, âm thanh vang lên trong đêm khuya, réo rắt lại trong trẻo, không hoà lẫn nửa điểm mơ hồ.

Cái này còn nói là không làm gì hả……

Con khổng tước này đã xoè đuôi nhiều lần rồi đó!

Thiên Chi đẩy anh ra, đầu nhỏ tựa vào bờ vai anh, đôi mắt lại hạ xuống, nhỏ giọng nói, "Chúng ta đừng ngâm mình nữa, em chỉ muốn quay trở về đi ngủ ngay lập tức."

Sau nửa ngày, cô gái nhỏ không thấy Tống Kỳ Thâm có bất kì hành động nào.

Cô đành nâng giọng lên, cường điệu nói lại một lần.

"Thực sự mệt lắm rồi."

Tống Kỳ Thâm im lặng một lúc, duỗi thẳng cánh tay ra, hơi cong tay lại để phần đầu của cô di chuyển đến gần vai mình, rồi anh đứng dậy.

Sau đó, anh cũng không trì hoãn thêm nữa, trực tiếp dùng bàn tay còn lại, đầu tiên nắm một góc khăn tắm gắt gao bao bọc lấy cô, theo sau di chuyển đến đôi chân của Thiên Chi, anh bế cô lên.

"Thực ra em…."

Trong lúc nói Tống Kỳ Thâm còn cố tình dừng lại, âm cuối kéo dài ra, theo một chút ý tứ trêu chọc không rõ ràng.

Về sau khó khăn lắm anh mới chớp mắt một cái, chậm rãi lên tiếng, cánh tay siết chặt lại, bỗng nhiên bổ sung thêm một câu như vậy, "Chính là muốn để cho anh bế em trở về mà thôi."

Nói như vậy còn chưa đủ, trong giọng nói lại mang theo sự khẳng định.

Lời nói đó khi lọt vào tai Thiên Chi, còn nghe ra một chút đắc ý rắm thối không tả được.

Cô gái nhỏ không thèm nâng mắt lên, chỉ ậm ừ hai tiếng có lệ, theo sau trong khoang mũi hừ ra hai tiếng rất nhỏ.

Thiên Chi được bế ra hồ suối nước nóng, ngay khi dòng nước ấm rời khỏi cơ thể, mặc dù trên người cô vẫn đang quấn trong một chiếc khăn tắm mềm mại, nhưng làn da trắng như sữa nơi cần cổ lộ ra ngoài tiếp xúc với không khí lạnh lẽo vào ban đêm.

Vừa ngâm nước ướt sũng rồi lại gặp lạnh, dường như thân thể không chịu đựng nổi, cứ như vậy mà nhẹ run lên.

Cho dù không có gió, nhưng vẫn cảm thấy lạnh đến mức rùng mình một phen.

Vừa rồi chỉ nghĩ đến việc hưởng thụ mà thôi, chỉ là sau khi được bế quay về Nam Uyển, cô vẫn cảm thấy có chút hối hận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!