Edit: Tiểu Màn Thầu
Người đàn ông đó tiến về phía bên này không hề dừng bước.
Cho dù khi đã nhìn thấy cô, anh cũng không có nửa điểm do dự.
Khoé môi của Tống Kỳ Thâm hơi nhếch lên, mang theo ý cười.
Có lẽ do Thiên Chi nhìn chăm chú anh quá lâu, đến cả Lâm Thanh Lai cũng phát hiện ra có điều gì đó bất thường, anh ta nhìn theo tầm mắt của cô gái nhỏ, thoáng nghiêng đầu nhìn qua.
Nhóm người của Tống Kỳ Thâm đến rất gần, quả thực đã tụ thành một khối lớn, làm toàn bộ viễn cảnh ở phía cuối hành lang, che chắn một cách vững chắc.
Vốn dĩ những cái bàn ăn đặt xung quanh chỗ Thiên Chi ngồi rất trống trải.
Trên cái bàn này, chỉ có hai người là cô và Lâm Thanh Lai mà thôi, cho nên nhìn có hơi quạnh quẽ.
Chờ đến khi Tống Kỳ Thâm thoáng đứng lại ở một bên góc bàn, cả nhóm người đó cũng dừng lại theo.
Anh rũ mắt, cứ như vậy mà cô.
"Hử ——"
Âm thanh của cô gái nhỏ kéo thật dài, lộ ra một chút nghi hoặc.
Nhưng không đợi cho cô nghi hoặc đủ, Tống Kỳ Thâm không để cô phải chờ đợi quá lâu.
Giây tiếp theo —-
Anh hơi cúi người, thong thả nâng cánh tay của mình lên, tỏ vẻ thân thiết. Anh đưa tay nhéo nhẹ khuôn mặt nhỏ của cô, giọng điệu dịu dàng, "Thì ra là dùng bữa ở chỗ này à?"
"Vâng." Thiên Chi để anh tuỳ ý nhéo mặt mình, cô ngoan ngoãn gật đầu.
Tống Kỳ Thâm chỉ mỉm cười không nói, sau đó để tay qua một bên, đứng thẳng người lên, vừa mới bắt đầu ánh mắt đã nhìn thoáng qua, từ nãy đến giờ Lâm Thanh Lai vẫn luôn một mực im lặng, âm thầm quan sát hành động của hai người.
"Đã lâu không gặp." Thần sắc của Tống Kỳ Thâm rất tự nhiên, luôn thể hiện dáng vẻ vân đạm phong khinh, tựa như gặp lại người bạn cũ lâu năm, còn duy trì phong độ.
Lâm Thanh Lai cũng gật đầu, trả lời một câu, "Đã lâu không gặp."
Giống như những mối quan hệ xã giao bình thường, hai người chỉ đơn giản chào hỏi nhau mà thôi.
Hiện giờ nhóm người đi ở phía sau Tống Kỳ Thâm mới chợt dừng bước, thuận tiện quan sát hai người.
Ngay sau đó bọn họ nhìn thấy Tống Kỳ Thâm, "Nhờn qua nhờn lại" với một cô gái nhỏ lớn lên rất xinh đẹp, nhất thời bọn họ hơi nhốn nháo.
Nhưng điểm quan trọng chính là —-
Cô gái nhỏ đang dùng bữa cùng với một người đàn ông quá xuất sắc.
Mà người đàn ông ấy trông khá quen mắt.
Trong người này, tất nhiên đã có người đã nhận ra vị kia là ai rồi, hình như là tổng giám đốc điều hành chi nhánh ở nước ngoài của Lâm thị.
Chỉ là không cắt đứt, gỡ càng rối hơn*, tốt nhất là không nên suy đoán về mối quan hệ này quá cụ thể.
(* Tiễn bất đoạn, lý hoàn loạn = Không cắt đứt, gỡ càng rối hơn: là một câu thơ của Lý Dục, ý chỉ không thể kết thúc, cũng không thể tìm ra được manh mối. Dự báo một tình cảm triền miên, phức tạp. Nguồn Baidu.)
Cho nên ánh mắt của bọn họ di chuyển một lúc, cũng rất biết thức thời mà vội dời mắt đi.
Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nói tóm lại là không dám nhìn thẳng vào ba người này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!