Edit: Tiểu Màn Thầu
Tống Kỳ Thâm đứng ở đó bao lâu, thì ánh mắt của Thiên Chi phiền loạn bấy lâu.
May mắn là bên trong siêu thị có nhiều kệ đồ che chắn lại, hiện giờ cũng không đông người, bằng không Thiên Chi thực sự có thể đứng ngay tại đây biểu diễn một màn tự kỷ.
Thực ra loại chuyện này rất thưa thớt và phổ biến, nó giống như việc một ngày ăn cơm ba bữa vậy, không cần phải giải thích quá rõ ràng hay khuếch đại quá mức.
Chỉ là đến phiên đặt trên người Thiên Chi, không thể tránh né, cũng không có cách nào cưỡng lại, một khi đam mê đã dâng trào, có muốn dừng cũng không thể dừng được.
Đôi khi cảm xúc rõ ràng xuất phát từ trong thân thể, nhưng không có cách nào kìm chế cả.
Cô ở trong phương diện này, thực sự da mặt rất mỏng.
Điều này cũng không thể trách cô.
Tống Kỳ Thâm khẽ nhếch môi, ý tứ trong lời nói luôn thích che giấu đi một nửa, một nửa lơ lửng giữa không trung, không lên cũng không xuống.
Cũng như hiện tại, giọng nói của anh rất vân đạm phong khinh.
Cứ giống như mua bán thức ăn ở ngoài chợ vậy.
Chỉ là….. Có cần phải lựa chọn lâu như vậy không?
"Này, anh có ổn không đấy."
Thiên Chi nhịn không được, lập tức lên tiếng hỏi Tống Kỳ Thâm một câu.
"Hử?"
Tống Kỳ Thâm thấp giọng trả lời, sau đó trực tiếp cầm mấy hộp đi đến, giây tiếp theo, ném chúng vào trong xe đẩy.
Một loạt động tác lưu loát tựa như nước chảy mây trôi, nửa điểm chần chừ hay do dự cũng không có.
Thiên Chi nhìn thấy thế, vội vàng cầm lấy túi kẹo sữa nhãn hiệu chú heo Bội Kỳ lên, che chắn mặt mình thật cẩn thận, cực kì chặt chẽ.
Tống Kỳ Thâm nhìn vậy chỉ cảm thấy buồn cười, anh nhìn chằm chằm Thiên Chi đến nửa ngày, lúc này anh mới chậm rãi bước đi thong thả đến bên cạnh cô.
"Xấu hổ à?"
"Em không có nha." Thiên Chi vội phản bác, cô không nâng mắt lên nhìn anh, bàn tay không ngừng mân mê túi kẹo hình heo con Bội Kỳ.
Thiên Chi nhớ đến mấy cái hộp hoa hoè loè loẹt kia.
Cái này đúng là…. sự sững sờ không ngừng sinh sôi làm chính mình cảm thấy có chút khôi hài.
Vừa kỳ quái vừa buồn cười.
Thiên Chi nhịn không được, khoé môi nhẹ cong thành một vòng cung, đôi mắt cong lên như một vầng trăng khuyết, hàng lông mi đen nhánh khẽ run lên.
Tống Kỳ Thâm khéo hiểu lòng người mà ừ một tiếng, "Còn có thứ gì muốn mua nữa không?"
"Nếu không còn gì muốn mua, bây giờ chúng ta về nhà thôi."
"Có lẽ là hết rồi."
Vừa dứt lời, trong giọng nói của Thiên Chi còn mang theo chút vui vẻ, có muốn che giấu cũng không thể che giấu được.
Có đôi khi cô bất chợt lại mỉm cười, ngay cả chính cô cũng cảm thấy mình thật kỳ lạ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!