Edit: Tiểu Màn Thầu
Nhìn sắc mặt của Tống Kỳ Thâm vẫn như trước đó, Thiên Chi tiếp tục vì nước blueberry của mình mà giải thích ——
"Vấn đề không nằm ở việc uống ít hay uống nhiều nha, anh xem em đang đếm có bao nhiêu chai nè, đều là hàng mới sản xuất nhưng thời hạn sử dụng thật ngắn."
Cô lại lên tiếng cam đoan.
"Nếu để trong tủ lạnh cũng không thay đổi được gì, bởi vì hạn sử dụng đã mặc định như thế rồi."
"Chỉ trong vài ngày là em có thể giải quyết xong số nước này."
"Thật vậy à."
Bởi vì nó được sản xuất ở nước ngoài rồi sau trực tiếp vận chuyển bằng đường hàng không về đây.
Quả thực giá thành rất cao, không chỉ về chất lượng mà còn vì cước phí vận chuyển.
Xem như ngày thường Thiên Chi cũng hay tiêu tiền, nhưng tại thời điềm thanh toán hoá đơn vận chuyển đó, da thịt giống như bị cắt đi một miếng, đau lòng mất mấy giây.
Liên quan đến phương diện này, hiếm khi thấy Thiên Chi nói nhiều như vậy. Cô tự tin rằng mình nói rất có đạo lý, còn giải thích rất ổn.
Nhưng vì như vậy, cô phát hiện ánh mắt của Tống Kỳ Thâm càng trở nên cổ quái.
Cũng không biết anh đã nghe thấy cái gì mà trông sắc mặt có chút thối.
Anh bước về phía trước, cúi xuống gần hơn, khuỵu một đầu gối xuống, lấy một chai nước ép từ trong thùng giấy ra, bắt đầu cẩn thận quan sát đánh giá nó.
Cái tư thế này, cái động tác này, còn có cái ánh mắt này nữa.
Với những đầu ngón tay thon dài rõ ràng đặt trên thân chai.
Không có ngoại lệ, dáng vẻ này rất giống với dáng vẻ khi anh đứng quan sát ở tủ bát sứ Thanh Hoa khi ấy, không mấy khác biệt.
Chỉ có điều, khi ấy là dáng vẻ chăm chú cẩn thận.
Mà hiện giờ, đầu tiên anh cầm nó trong tay, rồi sau đó tuỳ ý ước lượng nó, còn quan sát cái nhãn hiệu nhỏ dán dưới đáy chai nước ép blueberry, trông thế nào cũng cảm thấy rất qua loa.
Tuy rằng Tống Kỳ Thâm vẫn chưa lên tiếng nói gì, nhưng Thiên Chi vẫn cảm nhận được.
Chân mày trên khuôn mặt anh dầm dần nhíu chặt, thể hiện một sự ghét bỏ nhẹ.
Tựa như một giây tiếp theo, anh sẽ đem chai nước blueberry này ném về phía kia.
Làm sao vậy.
Chẳng lẽ nước ép blueberry này thành tinh hay sao! Vì sao….. Có thể làm cho anh chán ghét như vậy?!
Hay nói đúng hơn….. Anh dị ứng với trái blueberry….?
Nhưng việc này hoàn toàn không liên quan nha, cô mua chúng không phải để cho anh uống, nếu như anh bị dị ứng càng không có khả năng dùng nó.
"Với lại….."
Cô gái nhỏ nặng nề lên tiếng còn cường điệu ——
"Em vất vả lắm mới mua được chúng đấy, còn chi rất nhiều tiền, mà anh chỉ cho em uống một chút, như vậy không có đạo lý gì cả."
Sau khi Thiên Chi lẩm bẩm nói một câu, động tác của Tống Kỳ Thâm lập tức khựng lại một chút.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!