Chương 26: Món đồ Trong tủ đầu giường

Edit: Tiểu Màn Thầu

Thiên Chi nghe xong những lời nói này của Tống Kỳ Thâm, ban đầu không hiểu gì, sau đó từ từ suy ngẫm lại, đem lời nói ấy suy nghĩ một phen.

Sau khi xâu chuỗi lại mọi việc, cuối cùng cô cũng hiểu rõ hàm ý trong lời nói của Tống Kỳ Thâm.

Con người này thực sự….

Cô gái nhỏ đón nhận ánh mắt đầy ngả ngớn của anh, không biết mình nên nói cái gì mới tốt.

Một mặt Thiên Chi thầm cảm thán đại não của Tống Kỳ Thâm quá kinh người, mặt khác lại cảm khái tốc độ giải mã của mình thật nhanh, hiệu suất quá cao.

Cho nên.

Từ trước đến nay anh chưa từng xem phim hoạt hình sao!

Lại còn liên tưởng đến những từ ngữ như vậy.

Chỉ điểm này thôi, Thiên Chi cảm thấy bản thân mình hoàn toàn "Bội phục" anh sát đất.

"Anh nghĩ đi đâu vậy….. Đây là tên phim hoạt hình." Thiên Chi nhẫn nhịn gần nửa ngày, mới thốt ra được một câu như vậy.

Nói xong, cô duỗi thẳng cánh tay chỉ về phía màn hình chiếu đối diện đầu giường, ý bảo anh hãy nhìn xem.

Trên màn hình to lớn, đúng lúc này xuất hiện hình ảnh heo con Bội Kỳ. Sau đó, tiếng nhạc vui tai vang lên.

Tên bộ phim hoạt hình cũng dần dần hiện rõ lên.

Heo, con, Bội, Kỳ bốn cái chữ to đùng rất dễ làm người ta phải chú ý đến.

Căn bản không phải như lời anh vừa nói cái gì mà cưỡi hay không cưỡi….

Tống Kỳ Thâm xoay người, nghiêng đầu nhìn hình ảnh xuất hiện trên màn hình lớn, trông anh như đang nghiêm túc quan sát.

"Ồ, thì ra là vậy."

Tống Kỳ Thâm tận lực kìm nén giọng nói réo rắt của mình trầm xuống một chút, âm cuối còn nhẹ kéo dài ra.

Một bộ dạng như hoàn toàn bừng tỉnh đại ngộ.

Rồi sau đó.

Anh cười như không cười, khoé môi nhẹ cong lên rồi biến mất.

Bởi vì ánh đèn ngủ mờ ảo trong phòng, cùng với ánh sáng nhàn nhạt của màn hình đối diện giường.

Giờ phút này, trên khuôn mặt Tống Kỳ Thâm ánh lên một vết mờ nhạt, không quá đậm cũng không quá rõ ràng.

Thiên Chi cảm nhận được sự vui sướng như có như không của anh.

Ngừng lại một chút, cô không muốn lên tiếng giải thích thêm điều gì nữa.

Ngay sau đó, Thiên Chi nhướng người ngồi dậy, nửa ngồi nửa nằm.

Cô kéo tấm chăn cao lên, chỉ để lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn. Cuộn tròn thành một cục, ngồi xếp bằng hai chân, lưng ngã về phía sau, trên đầu giường đã lót sẵn một cái gối mềm, cái tư thế vô cùng thoải mái.

Tuy rằng hầu hết thời gian hai người gặp mặt nhau chỉ vào ngày cuối tuần, nhưng trải qua một khoảng thời gian sống chung bọn họ đã tìm ra được nhiều phương pháp để ở cùng nhau.

Cũng giống như hiện giờ, Tống Kỳ Thâm thông qua thời gian sống chung với Thiên Chi, anh có thể dễ dàng nhìn ra được cô gái nhỏ này lười biếng đến mức nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!