Edit: Tiểu Màn Thầu
Lâm Diễm Chi nghe xong biểu tình chợt cứng đờ, chân mày cũng nhíu lại, "Cậu đừng có nói với tôi, cậu ở bên Mỹ mấy năm, phấn đấu vì sự nghiệp, còn tiện thể lãnh luôn tờ giấy kết hôn đấy nhé?"
Dừng một chút, dừng một chút, đây có phải là lời nói vừa rồi phát ra từ trong miệng của Tống đại thiếu gia không nhỉ?
Nháy mắt Lâm Diễm Chi còn cho rằng bản thân mình đang gặp ảo giác nữa đấy.
Nói cho cùng khó trách sao Lâm Diễm Chi lại tò mò như vậy.
Tính cách bấy lâu nay của Tống Kỳ Thâm khá lạnh nhạt, có thái độ xa cách thế nhân, đặc biệt thâm sâu khó lường, còn là một người nắng mưa thất thường, có đôi khi ăn chơi rất điên cuồng, không ai có thể vượt qua anh.
Lúc trước đi đến quán bar chơi không phải đến 3, 4 giờ sáng thì cũng là mặt trời sắp mọc lên cao mới chịu về nhà, không có cuộc vui nào mà vắng mặt Tống Kỳ Thâm.
Có rất nhiều chuyện không phải anh không muốn làm, cũng không phải chưa từng nghĩ đến, nhưng đơn giản do anh lười chạm vào. Gia giáo của nhà họ Tống rất nghiêm, còn là danh gia vọng tộc ở thành phố Ngân, loại người trời sinh khí thế mạnh mẽ, ẩn sâu bên trong luôn là sự kiêu ngạo và tự phụ.
Cũng giống như lời nói vừa rồi từ trong miệng Tống Kỳ Thâm thốt ra.
Có thể nói với một câu nói này, cũng đủ khiến mặt trời mọc ở phía Tây.
Lâm Diễm Chi là bạn thân từ thuở nhỏ của Tống Kỳ Thâm, lần đầu tiên Lâm Diễm Chi nghe thấy anh đề cập đến vấn đề hôn nhân.
"Không có." Tống Kỳ Thâm lời ít ý nhiều mà giải thích, chợt trầm mặc, dừng một lúc bổ sung thêm một câu, "Do ông nội sắp xếp."
Lâm Diễm Chi trầm tư rồi chớp chớp mắt, thì ra là do trưởng bối thúc giục kết hôn.
Quả thực, sau khi Tống Kỳ Thâm ra nước ngoài, lúc nào cũng bận rộn rất ít khi quay về nước, có lẽ cũng gần năm sáu năm rồi. Về việc bên cạnh Tống Kỳ Thâm có phụ nữ hay không Lâm Diễm Chi không rõ lắm, nhưng khẳng định không thấy tin tức nào của đương sự xuất hiện trên báo chí.
Hơn nữa giá trị thị trường của Tống thiếu gia, chính là nước lên thuyền lên, không bao giờ xuống giá.
Nhưng có vài điểm không hợp lý lắm. Nếu là do trưởng bối sắp xếp, vì sao gọi là vợ nhỏ?
Còn gọi là…. cô vợ nhỏ??
Lâm Diễm Chi lười vạch trần anh, hai chân bắt chéo, ăn một miếng dưa hấu.
"Cậu thôi đi, sắp xếp thì sắp xếp, cậu cần gì phải gọi người ta là cô vợ nhỏ, thế này là thế nào hả?"
Tống Kỳ Thâm không trả lời, thoáng liếc mắt nhìn Lâm Diễm Chi, "Sao hôm nay cậu lắm lời thế?"
Sức chiến đấu của Lâm Diễm Chi rất ngoan cường, vừa muốn lên tiếng lý luận với anh một phen, kết quả đối phương đã trực tiếp đứng dậy đẩy cửa rời đi, ngay cả bóng dáng cũng không còn.
Lâm Diễm Chi bực tức, liền cầm lấy điện thoại, nhắn tin trong nhóm chat.
Lâm Diễm Chi: [@Toàn thể thành viên. Trời ạ! Tôi cảm thấy Tống Kỳ Thâm cái con sói lớn này sắp có biến!]Từ hội sở bước ra, giống như đứng giữa hai thế giới, một bên với ánh đèn mờ ảo, bên còn lại tối đen như mực.
Tống Kỳ Thâm nghiêng người bước vào trong xe, nhìn bên ngoài cửa sổ.
Đột ngột quay trở về nơi mình đã sống từ bé, trong ấn tượng ban đầu của anh, chỉ là sự xa lạ, còn có cảm giác xa cách.
Có lẽ do rời đi quá lâu, lần này trở về, không tránh khỏi việc cảm thấy lạ lẫm.
Thường ngày Tống Kỳ Thâm rất bận, lần này trở về nước xem như là thư giãn một chút, bởi vì tiến độ của các hạng mục trong công ty đã không còn gấp gáp như trước, cho nên anh mới có mấy ngày nhàn rỗi.
Anh mở điện thoại lên, vào WeChat, nhìn giao diện trên màn hình.
Bạn bè trong WeChat của anh không nhiều lắm, ngoại trừ những bạn bè chơi chung từ nhỏ, cùng một vài trưởng bối, thì không còn ai nữa. Đối với bạn làm ăn trên thương trường, anh đều giao cho trợ lý toàn quyền phụ trách.
Ánh mắt dừng trên màn hình điện thoại một lúc, trầm tư rất lâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!