Chương 16: Tống Khổng Tước xoè đuôi

Edit: Tiểu Màn Thầu

Sự hiểu lầm lần này dường như rất lớn, hơn nữa không phải dạng hiểu lầm bình thường.

Lời nói của Thiên Chi nghẹn ở cổ họng, nhất thời không biết giải thích như thế nào, cô vội xua tay, giọng điệu vô cùng thành khẩn, "Nếu như em nói, chuyện này em có thể giải thích…. Anh có đồng ý nghe không?"

Tống Kỳ Thâm nhướng một bên chân mày, ngầm đồng ý, dường như muốn xem cô sẽ giải thích chuyện này như thế nào, hai cánh tay vốn khoanh trước ngực chợt buông lỏng, theo sau đứng thẳng người lên, nhấc đôi chân dài tiến vào bên trong.

Anh ngước mắt lên quan sát xung quanh, vừa rồi trong lúc trả lời cô, muốn có bao nhiêu lơ đãng sẽ có bấy nhiêu.

Nhìn sắc mặt của Tống Kỳ Thâm, anh dường như hết sức hài lòng, trong sự hài lòng còn mang theo một cảm giác mới lạ.

Đoán không chừng trước kia anh chưa bao giờ thấy qua loại phòng khách sạn như vậy.

Hơn nữa không chỉ có mỗi mình anh, ngay cả Thiên Chi cũng chưa từng bắt gặp qua.

Nhưng điểm này không làm ảnh hưởng đến sự đánh giá của Tống Kỳ Thâm.

Thiên Chi vẫn đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích, nhưng mọi cử động của Tống Kỳ Thâm đều thu hút ánh mắt của cô.

Anh đi lướt qua người cô, đi vòng quanh trong phòng, sau đó tiến đến nắm một bên màn giường, yên lặng nhìn ngắm.

Theo sau những ngón tay thon dài đặt lên, nhẹ nhàng vuốt ve, tiếp đó dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lại tiếp tục kéo vuốt.

Động tác của anh càng ngày càng chậm rãi, bầu không khí yên lặng càng kéo dài càng làm cho con người ta khó chịu.

Thiên Chi lùi về sau vài bước, đôi chân thon dài tựa vào cạnh bàn, "Trước khi đi đến đây em đã hỏi thăm bạn cùng phòng, cô ấy cảm thấy chỗ này rất thú vị, sau đó lập tức giới thiệu cho em."

Dứt lời, Thiên Chi còn gật đầu phụ hoạ, cô cảm thấy việc này không hề liên quan đến mình, "Trước đó em không hề hay biết, làm sao có thể biết được….."

Làm sao có thể biết được khách sạn này lại có một phong cách đặc trưng như vậy, sáng tạo độc đáo và mới lạ 

Tống Kỳ Thâm nghe cô nói như thế, lập tức nghiêng thân qua, chậm rãi nhả ra hai chữ, "Thú vị?"

Không đợi Thiên Chi trả lời, anh đã gật đầu lên tiếng tự mình khẳng định, "Quả thực là như vậy."

Thiên Chi: "……."

Quả thực là như vậy.

Nói đùa đấy à!

Nội tâm của Thiên Chi rối rắm muốn chết, cô đứng ở bên một không ngừng tự hỏi lòng mình, giây tiếp theo, cô chứng kiến Tống Kỳ Thâm xoay người ngồi lên chiếc giường King size, hai chân dài duỗi thẳng, hai tay chống ở phía sau, ánh mắt lơ đãng mang theo sự trêu chọc nhìn đến đây, muốn bao nhiêu mãn nguyện thì có bấy nhiêu mãn nguyện.

Rõ ràng những động tác của anh đều rất tự nhiên, nhưng càng làm nổi bật thân thể cao ráo của anh, dưới ánh đèn hồng nhạt đầy mờ ảo, nó thực sự giống như một ngọn lửa đang hừng hực cháy.

Máy điều hoà trong phòng khách sạn đã được bật một khoảng thời gian, hơi ấm dần dần lan toả, nhiệt độ điều chỉnh rất thích hợp, quả thực khá thoải mái.

Thiên Chi bị ánh mắt mang theo ý vị không rõ ràng của Tống Kỳ Thâm nhìn đến, khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn chợt nóng lên.

Nhìn thấy cô gái nhỏ đứng yên ở đó không nói lời nào, Tống Kỳ Thâm vỗ nhẹ vị trí bên cạnh mình, "Không phải nói nơi này thú vị à, còn không mau đến đây ngồi xuống?"

Ngón tay trỏ của Thiên Chi vô thức quấn lọn tóc của mình, không dám nhúc nhích, chỉ cường điệu nói, "Dù sao cũng là do bạn cùng phòng của em giới thiệu."

"Biết rồi." Tống Kỳ Thâm hơi ngẩng đầu lên, sau đó lại nói, "Việc này còn phải cảm ơn bạn cùng phòng của em."

Cảm ơn?

Việc này có gì tốt mà phải cảm ơn, nếu thời gian có thể trôi qua thật nhanh, việc đầu tiên cô muốn làm chính là lột da của Bùi Anh cho hả giận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!