Tài Triệu đứng bên cửa sổ, nhìn bầu trời âm u ngoài kia.
" Sắp mưa rồi." Anh lẩm bẩm một mình.
Dương Lâm đẩy cửa đi vào. Dường như Tài Triệu không phát hiện ra, anh mỉm cười, đi đến ôm Tài Triệu từ phía sau.
" Sao vậy?." Dương Lâm ôm lấy Tài Triệu hỏi.
Bình thường rất nhạy bén mà, hôm nay anh tiến vào phòng cũng không biết là sao?
" Không có gì." Tài Triệu đáp, nhưng câu trả lời mang đầy nặng nề.
Dương Lâm ghé sát Tài Triệu, khẽ cắn lên vành tai của Tài Triệu.
" Ưm... đừng..."
Tài Triệu chống cự, đẩy Dương Lâm ra.
Anh xoay người rời đi, để Dương Lâm ngơ ngác ngồi đó.
" Làm sao vậy chứ?." Dương Lâm cau mày.....
Tài Triệu nằm trên giường, trằn trọc thở dài.
Dương Lâm lo lắng cho anh, sợ anh không khỏe, đem vào phòng một li nước cam.
" Làm sao vậy? Triệu?."
Dương Lâm kéo Tài Triệu ngồi lên, dựa vào người mình.
Cảnh tượng trước mắt thật mê người à nha.
" Không có gì đâu."
" Em đang nói dối." Dương Lâm xoay người, đè Tài Triệu xuống dưới thân mình.
Tài Triệu mỉm cười, đưa tay lên vai Dương Lâm, lắc đầu ý bảo không có gì.
Dương Lâm thấy Tài Triệu cứ mờ mờ mập mập tránh né như vậy, cơn giận nổi lên, anh xuống giường rời đi.
Để Tài Triệu nằm ngơ ngác ở đó.....
Dương Lâm đến cô nhi viện tìm đứa bé hôm đó.
Hai ngày trước, anh và Tài Triệu đã đến cô nhi viện giúp đỡ mấy đứa trẻ ở đây.
Ở đây có một đứa bé gái, rất đáng yêu, nhưng lại rất ít nói.
Hình như... Tài Triệu để ý đến đứa bé này.
" Dương tổng..."
Hiệu trưởng cô nhi bất ngờ khi thấy Dương Lâm xuất hiện.
Dương Lâm gật đầu, nhìn ngang nhìn dọc tìm đứa bé đó.
Cuối cùng cũng nhìn thấy.
Cô bé ngồi một góc bên cạnh đàn piano, tay ôm chặt một con gấu bông.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!