Đến gần sáng, anh quay về bệnh viện, thấy cô ngủ rất ngon, còn Dạ Tâm thì đã mệt ngủ giường bên cạnh lúc nào không hay. Anh đi lại, kéo mền lên đắp cho thằng bé, rồi lấy ghế ngồi cạnh giường của Doãn Chy.
" Anh xin lỗi..."
...
Sáng...
" Phong Lệ, Phong Lệ "
Tiếng gọi của ai đó, làm Dạ Phong Lệ đang ngủ gục gù tỉnh giấc, ngẩn đầu lên anh nhìn thấy Doãn Chy đang kêu mình.
" Phong Lệ... anh mệt lắm sao? " Cô hỏi.
" Không... không sao..." May quá, cô tỉnh rồi!
Anh đứng dậy, đưa tay kiểm tra nhiệt độ của cô, thấy đã ổn cũng an tâm hơn.
" Phong Lệ... sao tôi ở đây? " Khi tỉnh dậy cô thấy mình trong bệnh viện, còn thấy anh ngủ gục bên giường trong đầy mệt mỏi.
" Em bị người ta đánh đến thương tích đầy mình, rồi còn sốt cao... nên anh và Tâm Tâm đưa em đến bệnh viện " Anh nói, cô ngốc bị đánh đến quên não luôn sao?
" Vậy... vậy sao..."
Sao cô không nhớ gì hết nhỉ?
Phong Lệ chỉ cười, tối qua người đánh cô nợ cái gì... anh đã trả!
" Xin lỗi..."
"..."
____
Được xuất viện sau hai ngày xuất viện, Doãn Chy về Dạ gia, cô vô cùng vui vẻ, ở bệnh viện rất chán!
" Phong Lệ... cô gái đánh tôi? "
Lúc cô gái ấy nhào đến đánh cô, còn mắng cô là tiện nhân... cô nghĩ rằng liên quan đến anh.
" Đừng quan tâm cô ta, anh sẽ không để cô ta đánh em nữa đâu " Dạ Phong Lệ đưa tay xoa đầu cô, tạo sự an toàn chắc chắn bảo vệ cô thật tốt.
Cô đưa tay lên mặt mình, cùng là nữ giới, cô công nhận cô gái kia đánh đau thật. Đẳng cấp của đánh ghen vì tình yêu ư!
Giống vợ bị tiểu tam đánh ghen ghê!
Hơi phi logic chút!
" Cô gái đó..." Sự tò mò của Doãn Chy vẫn không kìm được.
" Sao? " Anh quay sang nhìn cô.
" À thôi không có gì..."
Người như anh, vừa đẹp trai, vừa giàu, vừa giỏi... nên có nhiều phụ nữ vây quanh cũng phải!
Dạ Phong Lệ quay đầu, Đinh Đinh... cô ta có lẽ...
Ở một nơi xa xa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!