" Ba, ba! anh hai ức hiếp con.
"
Đông Cửu Nhi chạy đến ôm lấy chân Đông Tâm, con bé bắt đầu nhõng nhẽo.
Đông Tâm vừa đi làm về, anh đã quá quen với cảnh này rồi.
Năm đó, cô hạ sinh được hai tiểu thiên thần, một trai một gái như thế này đâu.
Đông Tâm cúi xuống ôm lấy Đông Cửu Nhi lên, con bé rất thích anh, ngày ngày đêm bám chặt ba nó thôi.
" Nè, anh không có ức hiếp em nha.
" Đông Cửu chạy ra, nhìn em gái mình đang ba bế lấy mà phản bác.
Dạ Nhi Nhi lúc này đi từ trong bếp ra, nhìn cả ba náo loạn cả nhà, cô thở dài.
Đúng là một ông bố đã đủ đau đầu, bây giờ lại có thêm hai nhóc này, quậy đến hết phần người ta.
" Cả ba đó, mau đi rửa tay đi rồi ăn cơm.
" Dạ Nhi Nhi thở dài bảo.
" Vâng thưa sếp.
"
Cả ba đồng thanh.
Ở trong căn nhà này, mệnh lệnh của Dạ Nhi Nhi là lớn nhất.
!
Đêm.
Dỗ mãi hai đứa nhỏ mới ngủ, Dạ Nhi Nhi mệt mỏi về phòng.
Cô ngã người xuống giường, nằm trên người Đông Tâm mà không hay biết.
Đông Tâm thì lại nhân cơ hội, ôm lấy cô.
" Mệt lắm sao?.
" Anh thủ thỉ hỏi.
" Ừm.
" Cô gật đầu, dựa vào người anh.
" Thật sự rất mệt.
"
Đông Tâm nghe vậy liền đưa tay lên vỗ vỗ nhẹ lưng cô, coi như là an ủi Dạ Nhi Nhi.
Đúng là chăm sóc trẻ con đâu dễ dàng gì.
Nằm một lúc, anh lên tiếng:" Hết mệt chưa?.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!