Chương 50: (Vô Đề)

Những lời của Đông Tâm không khác gì cái tát vô mặt của Cung Diễn Thần.

Năm xưa, anh chứng kiến ba Phong Lệ nói với mẹ Doãn Chy, mẹ là để sủng...

Bây giờ, anh cũng muốn nói câu này với người anh yêu!

Dạ Nhi Nhi, em là để sủng!

" Ha! "

Cung Diễn Thần cúi mặt xuống, cười một mình như kẻ điên.

Thì ra!

Thì ra! cái gọi là yêu của anh bao năm nay, bị chối bỏ mọi thứ một cách không thương tiếc.

Dạ Nhi Nhi nhìn Cung Diễn Thần, cô hít thật sâu.

" Cung Diễn Thần! năm đó tôi chỉ là đứa trẻ, ba tôi từng dạy, thấy người khó khăn hãy giúp đỡ.

"

" Lúc đó thấy anh rất buồn, tôi mới an ủi anh.

"

" Nhưng nếu biết có ngày hôm nay! năm đó tôi sẽ bỏ mặt anh, để anh khóc đến kiệt sức.

"

Những lời tiếp theo của Dạ Nhi Nhi lại như một con dao nhọn đâm vào tim Cung Diễn Thần, anh ngẩn đầu nhìn cô đầy thương tâm.

" Nhi! "

Đông Tâm không nghĩ cô sẽ nói nặng lời như vậy!.

" Nếu biết được hôm nay, tôi cảm thấy lòng tốt an ủi anh thật sai lầm.

"

" Anh bắt lấy Nhiễm chỉ vì muốn có tôi, anh bỏ đói con bé chỉ vì anh muốn tôi xuất hiện, anh bắt chính thuộc hạ thân cận đi theo mình bao năm chỉ vì anh ta muốn cứu lấy Nhiễm.

"

" Nếu anh thật sự là yêu tôi đi, xin lỗi! "

" Tình yêu của anh thật sự ghê tởm.

" Dạ Nhi Nhi giật lấy súng trên tay Đông Tâm, cô tiến đến, đưa thẳng lên mặt Cung Diễn Thần.

Cung Diễn Thần mở to mắt nhìn cô đang đưa súng về phía mình.

Cô mỉm cười, tay gần bóp cò.

Đoàng

Tiếng súng vang lên, Dạ Nhi Nhi đưa súng lên bắn lên trần nhà, nổ súng xong, cô ném súng xuống sàn nhà.

" Cung Diễn Thần! đây là cảnh cáo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!