" Trì Bất Trương, một viên đạn dễ lấy mạng cậu vậy sao?.
"
Cung Diễn Thần nhìn Trì Bất Trương ở đó, máu đỏ chảy ra rất nhiều.
Trì Bất Trương cười trừ, nhìn Cung Diễn Thần.
Ngày hôm nay sẽ là ngày cuối cùng, anh xem trọng người đàn ông này.
Trì Bất Trương chống tay đứng dậy, ôm lấy Đông Nhiễm lên, mặc kệ cái đau của mình.
" Không! bỏ tôi xuống đi! " Đông Nhiễm không dám vùng vẫy, chỉ nhìn Trì Bất Trương.
" Nếu không đi! tôi và cô đều chết.
" Trì Bất Trương bảo.
" Không được! anh sẽ mất máu! đến chết đó! "
" Không chết được đâu.
" Trì Bất Trương bảo, nhìn Dạ Nhi Nhi, ánh mắt muốn bảo hãy cẩn trọng.
Bản thân ôm Đông Nhiễm rời đi.
Cung Diễn Thần cười lớn!
Đông Nhiễm anh không cần, tên Trì Bất Trương chở thành kẻ bất chấp để bảo vệ cô ta.
Một tình yêu thật ngắn, nhưng khiến người khác thật ngưỡng mộ.
" Cung Diễn Thần! cuối cùng anh muốn gì từ tôi?.
" Dạ Nhi Nhi hỏi.
Cung Diễn Thần kéo ghế gần đó thản nhiên ngồi xuống, lấy trong túi một viên kẹo ra, từ từ thưởng thức.
Hành động đó làm Dạ Nhi Nhi thấy quen quen.
Sau đó, anh lấy trong túi ra một chiếc cài áo hình cỏ bốn lá.
" Anh! anh là! " Dạ Nhi Nhi buông súng xuống, nhìn Cung Diễn Thần.
" Em nhớ ra anh rồi sao?.
" Cung Diễn Thần nhìn cô, nghiêng đầu hỏi.
Dạ Nhi Nhi không tin được!
Năm mười tuổi, lúc đó cô cùng ba Phong Lệ đi dự tiệc.
Vì không thích hợp với buổi tiệc đó, cô đã lén ra khỏi bữa tiệc, cuối cùng đi lạc vào vườn của biệt thự năm đó.
Lúc đó cô thấy một cậu bé ngồi dưới góc cây lớn, khóc rất thương tâm.
Dạ Nhi Nhi liền tò mò, tiến đến, đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình xoa đầu cậu bé đó.
" Đừng khóc, đã là nam nhi phải mạnh mẽ chứ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!