Đông Nhiễm lập tức thu chân lại.
Cô quên mất, mình đang mặc váy.
Đỏ mặt một chút, Đông Nhiễm ho nhẹ vài cái.
" Khụ..."
Cung Diễn Thần dựa vào bàn, nhìn cửa sổ.
" Nói đi, anh cuối cùng muốn làm gì?." Đông Nhiễm bảo.
" Anh muốn theo đuổi thứ mình muốn." Cung Diễn Thần lên tiếng.
Đông Nhiễm cau mày.
Thứ anh muốn?
Không phải là chị dâu tôi sao?
" Nhiễm, em hiểu anh mà." Cung Diễn Thần quay đầu lại, nhìn cô mỉm cười.
" Ai hiểu nỗi anh chứ?."
" Cung Diễn Thần anh tôi không thể hiểu được." Nói xong Đông Nhiễm xoay lưng đi.
" Cung Diễn Thần, tôi nhắc nhở anh."
" Giữa chị dâu và anh hai tôi rất hạnh phúc, nếu anh xen vào."
" Tôi liều cái mạng này cùng anh."
Để lại lời cảnh báo, Đông Nhiễm rời đi.
Cung Diễn Thần nhìn bóng lưng cô đang khuất dần đi, nhìn cây kẹo bị anh ném trong xịt rác..
" Liều mạng với anh?."
" Trong khi em còn vẫn ăn loại kẹo đó sao?."
Cung Diễn Thần lẩm bẩm một mình, tự cười tự nói.....
Đông Nhiễm đứng nhìn Cung thị to lớn.
Cô lấy trong túi ra một cây kẹo mới, bóc vỏ kẹo bỏ đi, vị ngọt của kẹo hòa tan vào lưỡi cô.
Thật ngọt.
Cô biết rõ, nếu cô không bỏ ăn loại kẹo này.
Mãi mãi không đấu lại Cung Diễn Thần.
Đông Nhiễm xoay người rời đi, xem ra...
Trận chiến lần này cô cũng phải tham gia, nhưng thắng hay thua...
Đều phải tùy thuộc vào anh hai.
Đông Nhiễm ngồi vào xe, xoay vô lăn rồi đạp chân ga rời đi.....
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!