Chương 42: (Vô Đề)

Dạ Nhi Nhi nhìn tên cướp đang chạy đến, cô đưa chân ra gạt tên đó làm hắn ngã.

Cô cúp máy ngang, ném điện thoại cho vệ sĩ chụp lấy.

Cô đi đến, nhìn lấy tên cướp đang nằm dưới đất do ngã kia.

Dạ Nhi Nhi mỉm cười, cô đưa chân lên đạp một phát thật mạnh vào lưng hắn.

" Đau! đau! "

Tên cướp hét toáng lên.

Cô cúi người xuống nhặt chiếc túi xách rơi trên đất lên, khoanh tay ngẩn cao mặt nhìn tên cướp đang thảm thương vì giày cao gót của cô đạp lên.

Hơi! hơi thốn à?

" Còn dám đi cướp nữa không?.

" Cô nói, chân dùng sức mạnh hơn một chút.

" Không! không dám nữa! đau! đau quá! "

Tên cướp kia vang lên, đế cao gót là đế nhọn, đạp vô lưng rất đau đó!

Dạ Nhi Nhi bỏ chân qua, quay sang nhìn tên vệ sĩ, anh ta nhanh chóng chạy đến khống chế tên cướp.

Lúc này chủ nhân của chiếc túi xách cũng chạy đến.

" Đây, của cô đây.

" Cô đưa túi xách cho cô gái đó.

" Cảm! cảm ơn cô.

" Cô gái đó nhận lấy chiếc túi xách, ôm lấy thở phào nhẹ nhõm.

" Đưa anh ta đến đồn cảnh sát đi.

"

Dạ Nhi Nhi nhìn tên vệ sĩ bảo.

" Vâng thưa thiếu phu nhân.

"

" À còn nữa, chuyện lúc nãy! đừng nói với Tâm.

"

" Nếu không anh mất việc đó.

"

!

Đông thị.

Đông Tâm nhìn màng hình đã tắt, không biết xảy ra chuyện gì mà cô cúp máy ngang như vậy chứ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!