Cuộc sống quay về quỹ đạo cũ.
Vết thương của Dạ Nhi Nhi cuối cùng cùng lành hẳn.
Đêm, Đông Tâm leo lên giường, nằm cạnh cô, anh bỗng đưa tay kéo áo ngủ của cô lên.
" Anh! anh làm gì vậy?.
"
Dạ Nhi Nhi đang ngủ say, bị anh kéo áo lên mà giật mình tỉnh giấc.
" Anh! sợ chỗ đó có sẹo.
" Đông Tâm nhét vết thương đã lành hẳn trên bụng cô.
Dạ Nhi Nhi mỉm cười, đưa tay xoa đầu anh:" Không đâu! "
" Anh đừng lo! "
Đông Tâm như đứa trẻ, dụi đầu vào người anh, không hiểu sao!
Thời gian sắp tới anh có cảm giác sẽ xảy ra chuyện lớn.
Chuyện gì đó anh không thể biết trước được.
Có phải ai đó sẽ làm Nhi Nhi của anh không?
!
Dạ gia.
Lợi Uất Chi được Dạ Kỷ Thành đưa thẳng đến Dạ gia sống chung, ở cùng một thời gian cuối cùng cô cũng quen dần nơi này hơn.
" Chi, ăn cơm thôi.
"
Dạ Kỷ Thành lên phòng gọi cô.
Lợi Uất Chi đang ngồi ở bàn, cô vội vã đứng dậy, đi đến chỗ Dạ Kỷ Thành.
" Đi từ từ thôi.
" Dạ Kỷ Thành một tay ôm eo Lợi Uất Chi, thủ thỉ bảo.
Cô có chút đỏ mặt.
Một Lợi Uất Chi hay nói lời chanh chua, nhiều khi chẳng khác gì một người đàn ông, không ra dáng con gái gì, không ngờ có ngày vì được Dạ Kỷ Thành giữ bên cạnh, hết mình quan tâm và cưng chiều!
Khiến Lợi Uất Chi dần trở thành một cô gái biết e thẹn nhiều hơn, biết dựa dẫm vào người đàn ông này hơn.
Có phải!
Đây là yêu không?
!
Xe của Cung Diễn Thần đậu bên dưới nhà của Dạ Nhi Nhi và Đông Tâm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!