Đông Tâm đi tìm Dạ Nhi Nhi, nhìn thấy cô đang chăm chú làm việc.
Anh chỉ im lặng đứng nhìn.
" Đông... Đông tổng..."
" Ừ."
Đông Tâm nhìn trưởng phòng của cô gật đầu, sau đó không nói gì quay lưng đi.
Trưởng phòng bị anh dọa cho bay mất hồn vía.
Khi không Đông tổng lại đến đây giám sát đầy bất thình lình.
" Đúng là người trẻ hiện giờ... yêu đương cũng phải rải thức ăn cho chó." Trưởng phòng ông lắc đầu thở dài.
Người như ông cũng đã một vợ hai con rồi, chuyện yêu đương của giới trẻ hiện nay...
Ông làm sao theo nỗi nữa?
" Cô xem, Dạ Nhi Nhi kia đúng là được Đông tổng hết sức cưng chiều."
" Phải đấy, tôi thấy cô ta ngoài được anh ấy cưng chiều thì còn là Dạ tiểu thư, có mấy cái đó còn lại tôi thấy cô ta đúng là dạng người ngốc nghếch."
" Ây da chịu thôi, người ta sinh ra ở vạch đích, có nói gì thì Dạ Nhi Nhi vẫn là con nhà quyền quý mà."
...
Đến giờ tan làm, Dạ Nhi Nhi thu dọn đồ đạc, cô đứng lên ra về..
Vừa ra đến cửa thì trời đã đổ mưa.
" Ôi trời."
Cô thốt lên, không nghĩ hôm nay sẽ mưa.
Cô cũng quên mất nên xem dự báo thời tiết.
Bây giờ làm sao đây nhỉ? Có nên gọi Kỷ Thành đến đón cô?
Nhưng hôm nay thằng bé phải đến Dạ thị làm việc cho ba.
Dù sao sự nghiệp của Dạ gia sau này đều phải giao cho Kỷ Thành tiếp quảng mà.
" Chị hai."
Dạ Kỷ Thành vừa nhắc đã xuất hiện, còn chu đáo che ô đi đến chỗ cô.
" Em biết thế nào chị cũng vậy mà." Dạ Kỷ Thành đưa tay giành lấy giỏ xách cô, cầm giúp cho Dạ Nhi Nhi.
" Em đấy."
Đúng là vừa nghĩ đến đã xuất hiện.
Em trai cô có phải quá chu đáo không?
" Anh Tâm đâu?." Dạ Kỷ Thành hỏi.
Những trường hợp này mà Đông Tâm không xuất hiện thì hơi bị lạ đấy nha.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!