Cuộc phẫu thuật của Yến Phi Phi được tiến hành, thành công mỹ mãn.
Sau khi tỉnh dậy, Yến Phi Phi cũng không nghĩ mình được cứu sống.
Nghiêm Thừa Thành thì vui mừng không biết nói gì ngoài lời cảm ơn và xin lỗi với Dạ Nhi Nhi.
Dạ Nhi Nhi chỉ cười, cô đi đến, nắm lấy tay cả hai.
Cô nhìn Nghiêm Thừa Thành.
" Tôi từng nói rằng, sau khi cô ấy được cứu sống, anh vẫn nợ tôi lần này đúng nhỉ?.
"
" Đúng vậy.
" Nghiêm Thừa Thành đáp.
" Vậy lần này tôi muốn anh trả ơn tôi bằng cách! "
" Hãy yêu cô ấy đúng cách, hãy cùng cô ấy đi đến cuối cuộc đời.
"
Dạ Nhi Nhi đặt tay Nghiêm Thừa Thành lên tay Yến Phi Phi, mỉm cười nhìn cả hai.
Yến Phi Phi và Nghiêm Thừa Thành nhìn cô, Dạ Nhi Nhi xoay người, đi đến chỗ Đông Tâm.
Cả bốn nhìn nhau, chỉ nở nụ cười vui vẻ trên gương mặt.
Đến đây thôi, mọi chuyện phía sau cô thật sự không giúp được ai nữa.
!
Giả Phiên Phiên ngồi một góc trong phòng, cô nhìn căn phòng tối om, đâu cũng chỉ là bóng tối, cô cũng không biết mình nhìn gì nữa.
Từ khi được Uông Thất đưa về từ bệnh viện, anh không nói một câu nào với cô, chỉ còng cô một chỗ, không cho cô ra khỏi phòng.
Cứ giam giữ cô ngồi một góc như vậy.
Cạch
Cánh cửa được đẩy ra, Uông Thất đưa tay nhấn công tắc bật đèn lên.
Ánh sáng rất nhanh bao phủ cả căn phòng, do ngồi trong tối lâu, không thích ứng kịp Giả Phiên Phiên liền nhắm mắt lại.
Uông Thất đi đến, cúi xuống, ôm lấy Giả Phiên Phiên.
" Anh xin lỗi.
" Uông Thất lên tiếng.
" Thất! " Giả Phiên Phiên bất ngờ.
" Bên bệnh viện báo Yến Phi Phi đã được người khác cứu lấy, cô ấy đã phẫu thuật thành công rồi! "
" Em không cần cứu ai nữa, em chỉ cần ở bên cạnh anh! "
" Được không?.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!