Dạ Nhi Nhi tỉnh dậy là khi trời đã tối, cô ngơ ngác ngồi lên, thấy mình đang ở nhà thì đơ ra.
Nhúc nhích tay thì mới phát hiện thấy Đông Tâm gục bên giường, cứ như anh vừa trải qua một sự việc rất khủng hoảng vậy..
" Nhi..."
Anh mở mắt ra, ngẩn đầu lên thấy cô ngồi đó.
Kích động, bật lên ôm lấy cô.
" Em làm anh lo chết đi được."
Dạ Nhi Nhi cố nhớ lại mọi chuyện.
Lúc sáng cô nhớ mình bị một đám người lạ bắt đi, sau đó thì chẳng biết chuyện gì nữa.
" Nghiêm Thừa Thành suýt nữa lấy mạng em rồi..." Đông Tâm bảo.
Lúc này, cô đã hiểu mọi chuyện.
Thì ra Nghiêm Thừa Thành đã tìm thấy Yến Phi Phi, nên muốn lấy trái tim của cho cô ấy.
Cũng may... có Đông Tâm bảo vệ cô.
" Vậy... mọi chuyện sao rồi?." Dạ Nhi Nhi vỗ nhẹ lưng anh, hỏi.
" Đã có người khác muốn hiến tim cho Yến Phi Phi."
" Nghiêm Thừa Thành... anh cũng đã cảnh cáo rồi."
" Nhi, anh thật sự sợ chết đi được..."
" Nếu anh đến chậm, em sẽ bị đẩy vào phòng phẫu thuật mất." Hai tay anh run rẩy, không ngừng lo sợ nói ra.
Dạ Nhi Nhi chưa thấy anh hoảng loạn đến như vậy.
Đều là vì cô nên mới vậy sao?
Người đàn ông này... yêu cô nhiều đến thế sao chứ?
" Tâm..."
Dạ Nhi Nhi vỗ nhẹ lưng anh, anh chắc chắn rất sợ, cô cũng sợ.
" Tâm... không sao rồi anh."
...
Hai ngày sau.
Giả Phiên Phiên ngồi ở phòng bệnh, cô nhìn cửa sổ, nhìn mặt trời bên ngoài.
Ca phẫu thuật sẽ được tiến hành vào lúc chiều, cô mỉm cười, hít thật sâu.
Cố gắng lạc quan.
" Phiên, cô đã nghĩ kĩ chưa?." Nghiêm Thừa Thành bỗng dưng hỏi.
Anh cảm giác... Giả Phiên Phiên vẫn còn gì đó muốn vương vấn mọi thứ ở đây, chỉ là..
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!