Ai cũng có khao khát được sống.
Chúng ta có ước mơ, có đam mê, có một hy vọng cho tương lai tốt đẹp sắp đến trong một ngày nào đó..
Yến Phi Phi cũng vậy, cô cũng muốn sống, nói chứ..
Ai chẳng sợ chết.
Yến Phi Phi bước xuống tàu, cô đứng nhìn phong cảnh xung quanh.
Đến rồi, cô đến một nơi xa lạ rồi.
Từ nhỏ, Yến Phi Phi đã bị bệnh tim rồi, ba mẹ vì lo lắng cho cô, có bao nhiêu tiền cũng dồn vào bệnh tình của cô.
Mẹ cô vì quá lo lắng mà lâm bệnh nặng, bỏ ba con cô đi trước.
Sau đó đến ba cô, ông tìm đến Nghiêm Thừa Thành mượn tiền để chữa trị cho cô, cuối cùng trên đường đến bệnh viện cùng cô...
Đã gặp tai nạn mà mất đi.
Nghiêm Thừa Thành lại không còn tình người, tang lễ ba cô chưa qua lâu, anh đến đòi nợ, muốn cô trở thành tình nhân của anh, phục tùng anh để trả nợ.
Gánh trên vai căn bệnh nặng, bây giờ lại gánh thêm một khoản nợ lớn.
Yến Phi Phi từng nghĩ, cô sẽ trả nợ xong rồi cũng không sống được nữa.
Nhưng bây giờ, cô bỏ đi, chỉ để bảo vệ Nghiêm Thừa Thành.
Không muốn anh vì mình, ngày càng mất nhân tính, ngày càng làm chuyện không thể nói nên lời được nữa.
" Phi Phi?."
Giả Phiên Phiên đi đến chỗ Yến Phi Phi đang ngồi nghỉ, cúi người xuống.
Yến Phi Phi ngẩn mặt lên, nhìn thấy Giả Phiên Phiên, không nghĩ sẽ gặp cô ấy ở đây.
Không kiềm được cảm xúc, Yến Phi Phi đứng dậy lao đến ôm lấy Giả Phiên Phiên.
" Phiên... Phiên..."
Yến Phi Phi bật khóc.....
Dạ Nhi Nhi ngày ngày đợi tin tức của Yến Phi Phi, thời gian gần đây cô cũng ra sức cho người tìm trái tim thích hợp cho Yến Phi Phi.
Dù sao cô cũng không thể thấy chết không cứu, đã làm người tốt rồi...
Làm tới cùng thôi.
Đông Tâm thấy cô cầm li rượu đứng ở cửa sổ suy nghĩ, đã hai tuần rồi..
Không một chút tung tích của Yến Phi Phi.
" Nhi..."
Đông Tâm đi đến, ôm lấy cô từ đằng sau.
" Sao vậy?."
" Uống rượu không tốt." Anh đưa tay lên, giành lấy ly rượu trong tay cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!