Sáng hôm sau.
Dạ Nhi Nhi ngủ dậy thì thấy cánh tay của Đông Tâm vẫn không chịu buông, đang ôm chặt mình trong lòng.
Cả người đều rất ê ẩm sau đêm ân ân ái ái hôm qua.
Anh đúng là nhẫn nhịn lâu như vậy, một đêm liền làm đến gần sáng mới thỏa mãn anh.
Đúng là cái con người thú tính!
Đông Tâm vừa mở mắt đã cúi xuống hôn lấy cô, Dạ Nhi Nhi liền đưa tay đánh vào mặt anh một cái.
" Hôi chết đi được, chưa đánh răng mà anh muốn hôn cái gì chứ?." Dạ Nhi Nhi bĩu môi nhìn anh.
" Anh muốn hôn." Anh mặt dày tiến đến.
" Đánh răng đi rồi hôn." Dạ Nhi Nhi đẩy mặt anh sang một bên.
" Nhưng anh muốn hôn.."
" Dẫu có hôi cũng là tình yêu của anh!!!."
...
Dạ Nhi Nhi chống cằm nhìn Đông Tâm đang loay hoay trong bếp nấu ăn, nhìn hình ảnh này đúng là một người đàn ông quá đảm đang rồi.
Cô nhìn anh, cứ cười cười như một kẻ điên.
Đúng là tình yêu...
Khiến ai ai cũng bất bình thường cả rồi.
Đúng là không nên dính vào yêu đương, dính vào rồi..
Ôi thôi khỏi nói tiếp nữa.
Đông Tâm đem hai dĩa đồ ăn sáng ra, anh đặt xuống.
Bản thân cũng kéo ghế ngồi xuống, anh từ tốn lấy thức ăn cho cô, rồi đầy ôn nhu đút cho Dạ Nhi Nhi ăn.
" Đền bù chuyện tối qua." Đông Tâm bảo.
Dạ Nhi Nhi vừa nhai vừa nhìn anh, nhắc đến chuyện đêm qua lại làm cô tức.
Cả người thật sự còn ê ẩm đến giờ.
Dạ Nhi Nhi đưa tay đánh anh một cái, Đông Tâm chỉ cười, vừa ăn vừa nhìn cô.
Cả hai con người này, ngày ngày thích nhìn nhau đến không chán sao?
" Ăn mau đi còn đi làm." Cô bảo.
" Em nghĩ sao về hưởng tuần trăng mặt?." Đông Tâm ghé sát lại cô hỏi.
Dạ Nhi Nhi đưa cho anh li sữa, nghiêm túc bảo:" Đông thị dạo gần đây không phải không ổn sao.
Từ từ rồi đi, anh nên giải quyết công việc tốt đi."
Đông Tâm cầm lấy li sữa, lập tức tuân lệnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!