Buổi sáng, Dạ Nhi Nhi mở mắt ra, thấy mình đang nằm trên người Đông Tâm, cô ngẩn đầu nhìn anh, cuối cùng mắt lại mở không lên, gục đầu xuống muốn ngủ nữa.
" Em muốn trễ làm sao?." Đông Tâm hỏi.
Dạ Nhi Nhi đưa tay lên quơ quơ:" Em muốn ngủ nữa mà..."
" Không ăn sáng sao?." Đông Tâm nắm lấy tay cô, hỏi.
" Em buồn ngủ..."
Cô dúi đầu vào lòng anh, nhõng nhẽo như đứa trẻ.
Đông Tâm bật cười, từ từ ngồi dậy, ôm cô lên đi thẳng vào phòng tắm.
Dạ Nhi Nhi tay ôm chặt lấy anh, hai chân thì bám chặt hông của Đông Tâm.
Anh vươn tay ra, lấy kem đánh răng cho Dạ Nhi Nhi.
" Đi xuống." Anh nói.
Dạ Nhi Nhi lắc đầu.
" Nhi..."
Anh gọi tên cô, Dạ Nhi Nhi bĩu môi, lên đi xuống khỏi người anh.
Đứng trước gương, cô nhìn bộ dạng ngớ ngẩn của mình, vẫn không thể tỉnh ngủ được.
" Mở miệng ra." Đông Tâm bảo.
Dạ Nhi Nhi như đứa trẻ, mở miệng ra như lời anh bảo.
Đông Tâm từ từ đánh răng cho Dạ Nhi Nhi.
Thôi rồi, sủng đến như vậy ai chơi lại anh nữa.....
Đông thị.
Đông Tâm mang tâm trạng vui vẻ, chuyện sẽ kết hôn cùng cô đã được công khai nên ông sếp này của chúng ta rất vui vẻ.
Thư ký bên cạnh cũng vui lây, chứ anh cứ thất thường thì ai chịu sao được chứ?
Kết hôn, có vợ, có gia đình, hy vọng Đông Tâm sẽ thay đổi tính tình của bản thân một chút.
" Thư ký." Đông Tâm lên tiếng.
" Ở đâu chụp hình cưới đẹp nhất?." Anh nhìn thư ký mình hỏi.
" Chuyện đó..."
" Thôi thôi, không hỏi nữa." Đông Tâm đứng dậy, lấy áo vest cầm lên.
" Sếp... ngài đi đâu vậy?." Thư ký ngớ người, chưa kịp trả lời nữa mà
" Đi tìm vợ tôi." Đông Tâm bảo, hang nghiêng rời đi, đến phòng làm việc của cô.
Dạ Nhi Nhi vừa làm xong nhiệm vụ của mình, dựa vào ghế nghỉ ngơi chưa lâu thì.
" Đông tổng!!!."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!