Hai ngày sau.
Đông Tâm vừa bước ra từ phòng họp, thư kí đi vào, ghé sát vào tai anh nói nhỏ gì đó.
Biểu hiện trên mặt anh có chút bất ngờ, sau đó gật đầu.
" Vậy chúng ta làm gì tiếp theo thưa sếp?." Thư kí hỏi.
" Không cần làm gì hết." Đông Tâm đáp, đưa tay chống lên bàn.
Thư kí của anh bảo rằng Lợi Dung Nghi bị đánh đến trọng thương, đang nhập viện cấp cứu.
Đông Tâm hơi bất ngờ vì cô ta chưa bị anh làm gì đã bị người khác đánh đến trọng thương.
Tuy chưa đích thân ra tay được.
Nhưng anh muốn tặng cho cô ta hai chữ!
" Vừa lắm."
Đông Tâm lẩm bẩm một mình.....
Bệnh viện.
Lợi Dung Nghi mở mắt tỉnh dậy, cả người đều nhức mỏi, Lợi phu nhân bên cạnh thấy con gái mình đã tỉnh mà vui mừng.
" Dung Nghi, con của mẹ... con tỉnh rồi..."
Lợi phu nhân không ngừng thốt lên, vội quay lưng chạy đi gọi bác sĩ.
Bác sĩ được kéo đến, kiểm tra tình hình của Lợi Dung Nghi một chút, sau đó nói đã ổn hơn rồi, chỉ cần tịnh dưỡng tốt bản thân nữa thôi.
Lợi phu nhân vui mừng không tả, đang yên đang lành, hai hôm trước Lợi Dung Nghi bị ai đó bỏ trước cổng Lợi gia, cả người đầy thương tích, xém chút bị đánh đến mất cái mạng nhỏ rồi.
" Dung Nghi... là ai đánh con... con nói đi..." Lợi phu nhân nắm lấy tay Lợi Dung Nghi, kích động hỏi.
Lợi Dung Nghi mấp mấy môi, cố thốt lên chữ:" Là... là..."
" Dạ... Nhi.. Nhi..."
...
Đông thị.
" Dạ Nhi Nhi, cô ra đây cho tôi."
Lợi phu nhân xông thẳng vào đại sảnh của Đông thị, không ngừng la hét.
" Thưa phu nhân, ở đây là công ty." Tiếp tân liền chạy ra ngăn cản.
Đâu ra xông vào còn gọi thẳng tên phu nhân tương lai của Đông thị vậy chứ?
Đông Tâm lúc này đi xuống, nhìn thấy Lợi phu nhân, anh ô lên.
Đúng là mẹ nào con nấy, con dai như đỉa còn mẹ bám mãi không buông.
" Xin hỏi Lợi phu nhân đến đây làm gì?." Đông Tâm bước lên, hỏi.
" Gọi Dạ Nhi Nhi ra đây... tôi biết con nhóc đó làm ở đây, mau gọi nó ra đây."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!