" Bọn em chỉ là bạn, thì em nói là bạn." Dạ Nhi Nhi cãi lại.
Ủa mà khoan đã...
Sao anh biết cô đang đi cùng Uông Thất?
Anh theo dõi cô? Không đúng, Đông Tâm không bao giờ làm vậy, cô rất hiểu anh, anh cũng vậy, làm gì có trò cho người theo dõi nhất cử nhất động của cô chứ.
Có gì đó không ổn.
" Khoan đã, sao anh biết em đi cùng Uông Thất?." Cô hỏi.
\[ Anh...\]
Dạ Nhi Nhi cảm thấy nghi ngờ, cô cau mày, cầm máy đi ra ngoài.
Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc nào đó đang ngồi đấy đợi mình.
Dạ Nhi Nhi hỏi:" Anh có nhận thêm tin nhắn nào không?."
\[ Không.\]
" Vậy sao, chút nữa em sẽ nói rõ mọi chuyện, em cúp máy trước."
Nói xong, cô tắt máy.
Ngẩn cao mặt đi đến bàn của Lợi Dung Nghi đang ngồi đó.
Rầm
Dạ Nhi Nhi đưa tay đập bàn, nhìn Lợi Dung Nghi:" Lợi tiểu thư, cô tắm nước cam chưa đủ?."
" Muốn tắm cà phê lần nữa à?." Dạ Nhi Nhi nhìn Lợi Dung Nghi, ánh mắt đầy sát khí nhìn cô ta.
Khỏi hỏi cũng biết Lợi Dung Nghi là người báo cho Đông Tâm chuyện cô đi cùng Uông Thất, không chừng đã chụp lén rồi không nên.
Lợi Dung Nghi bị ánh mắt của Dạ Nhi Nhi dọa cho sợ, cả hai tay đều run đến nỗi không cầm vững li nước trên tay.
" Cô... cô nói gì vậy? Tôi không hiểu?." Lợi Dung Nghi bắt đầu tìm cớ mà chối.
Nhưng nét mắt sợ hãi của cô ta biểu hiện rõ.
Dạ Nhi Nhi bây giờ không giống bình thường, cả người đều toát lên vẻ đáng sợ, Uông Thất ngồi đó đứng dậy đi đến cùng cảm thấy được.
" Ô, vậy sao? " Dạ Nhi Nhi cô mỉm cười, nhìn Lợi Dung Nghi.
" Vậy cho tôi hỏi sao Lợi tiểu thư lại ở đây?." Cô hỏi.
" Tôi.. tôi đi uống cà phê." Lợi Dung Nghi đáp.
" Uống cà phê?."
" Tôi cứ nghĩ cô lại muốn tôi tắm một lần cà phê nữa." Dạ Nhi Nhi nhìn thẳng Lợi Dung Nghi bảo.
" Lợi tiểu thư, cô nên biết điều một chút, đừng có xen vào giữa tôi và anh Tâm."
" Nếu không, cô sẽ giống như này này."
Dạ Nhi Nhi cầm ly nước lên, thả một cái rơi xuống đất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!