Thiếu đi một chút vẻ nghiêm túc và sắc xảo so với buổi tối hôm đó cô nhìn thấy anh.
Khí chất và tướng mạo của người đàn ông này đều rất ưu tú, hơn nữa lại có mối quan hệ tốt với Thẩm Trí cho nên cô đoán rằng không giàu thì cũng rất giàu.
Những lời cô vừa nghe được thì anh ấy cũng quen biết Trần Tứ, chắc hẳn là cùng một vòng bạn bè.
"Cô không thể nói chuyện sao?" Lâm Giai Ngọc đi đến quầy tính tiền, chú ý tới những dòng chữ trên bảng liền hỏi cô.
Từ Khả gật đầu, vội viết: [Xin chào, anh cần gì? Bánh kem còn lại đều ở chỗ này]
"Ờ tôi muốn đặt một cái bánh kem" Lâm Giai Ngọc nói rồi nhìn Từ khả: "Cô có thể làm theo mẫu không?"
Từ Khả gật đầu.
[Nếu như anh muốn đặt kiểu dáng mùi vị như thế nào thì cứ gửi hình ảnh cho tôi]
Cô viết nhanh xuống.
"Tôi muốn đặt cho mẹ tôi, cũng không cần nhiều hoa văn đâu, giống cái này nè, màu đỏ rất đẹp, đừng ngọt quá!" Lâm Giai Ngọc liếc nhìn tấm hình rồi chỉ vào một cái bánh dâu hai tầng tám và sáu tấc màu đỏ nhung.
[Anh có yêu cầu gì khác không? Ví dụ kiêng nguyên liệu gì hoặc là dị ứng không ăn được thứ gì không?] Từ Khả hỏi
"Đừng bỏ phô mai hay đại loại những thứ giống vậy, mẹ tôi không thích, làm giống hình mẫu là được, không cần trang trí quá phức tạp đâu, nhưng phải có bơ động vật nha" Lâm Giai Ngọc nghiêm túc yêu cầu.
Sau khi Từ Khả ghi chép những yêu cầu vào tờ giấy thì viết tiếp: [Anh yên tâm, kem dùng làm bánh trong cửa hàng tôi đều làm từ bơ động vật, khi nào thì anh lấy?]
"Sáu giờ tối mai tôi đến lấy" Lâm Giai Ngọc trả lời, anh ấy vẫn cứ nhìn chằm chằm Từ Khả trong lúc nói chuyện.
Mặt thì xinh đẹp nhưng quần áo lại giống một bà lão.
Có thể là do lạnh nên theo cổ áo của cô nhìn thấy được trên người cô mặc rất nhiều lớp quần áo, màu sắc lung tung còn đeo thêm tạp dề.
"Cô và anh Thẩm Trí có quen biết hay sao?" Sau khi đánh giá cô một lượt thì anh ấy không nhịn được liền hỏi.
Từ Khả đang ghi chú lại những yêu cầu, nghe đến đây thì cô dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh ta rồi lại lắc đầu.
Lâm Giai Ngọc: "Thật sao? Tôi không tin!"
Từ Khả: "…"
Cô cảm thấy người đàn ông trước mắt lớn lên tuấn lãng nhưng chỉ duy nhất một thứ là mở miệng ra liền sẽ phá hư hình tượng mà anh ta vất vả gầy dựng, đàn ông mà cái miệng quá trời nhiều chuyện.
[Tôi không cẩn thận làm xước xe anh ấy nên mới biết anh ấy]
Sợ anh ta hiểu lầm nên cô lập tức giải thích.
"À, thì ra chiếc Porsche anh ấy vừa mua là do cô làm hư" Lâm Giai Ngọc nở nụ cười: "Mắc cười ghê, cái xe kia của anh ấy hơn hai triệu, nghe nói ngày đó là lần đầu tiên anh ấy lái xe ra cửa luôn."
Nhất thời Từ Khả không biết nên trả lời như nào mới phải, cô nhớ đến chiếc xe sang trọng của Thẩm Trí, thoạt nhìn thì thật mới nhưng cô ngàn vạn lần không nghĩ vừa mới mua, còn là mới lái ra cửa lần đầu tiên.
Vậy, có phải là trong lòng anh cảm thấy cực kì không thoải mái hay không, thậm chí là còn buồn bực cau mày.
Loại chuyện này đối với ai cũng sẽ tức giận thôi, kể cả là cô đi chăng nữa. Đừng nói là chiếc xe mới mua, thậm chí là bộ quần áo lần đầu mặc ra ngoài mà bị người khác làm dơ hoặc làm rách thì cô cũng sẽ khó chịu và tức giận mà thôi.
[Thật là ngày đầu tiên lái ra ngoài sao?]
Từ Khả không nhịn được mà xác nhận lại thêm lần nữa.
"Hình như vậy á!" Lâm Giai Ngọc tràn đầy hứng thú mà nhìn cô:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!