Từ Khả đứng dậy, cô lễ phép mỉm cười với hai vị phu nhân đi vào.
Trời bên ngoài nắng to lắm, bây giờ là lúc sau giờ ngọ nên trời nóng nhất, cũng không biết hai vị phu nhân này qua đây là có chuyện gì, dù sao nhin dáng vẻ cũng không giống sẽ đến mua bánh kem cho lắm.
"Xin chào, xin hỏi hai vị cần gì ạ?" Từ Khả chậm rãi mở miệng.
"Cô có thể nói sao?" Thấy cô mở miệng thì trong lúc nhất thời mẹ Thẩm vô cùng kinh ngạc.
Từ Khả gật đầu, cô cũng không biết bây giờ nên kêu bà là dì hay là bà Thẩm nữa.
Bà Thẩm không thích cô, nếu cô kêu một tiếng dì hình như cũng hơi giống kiểu tự mình làm mình mất mặt vậy.
"Tiểu Trí mời người đến chữa cho cô đó à?" Bà Thẩm nhanh chóng hỏi, lúc hỏi thì hai đầu mày cứ cau lại với nhau.
Hiển nhiên bà cho rằng chuyện thế này là gây phiền phức cho Thẩm Trí, làm mất thời gian của anh còn tốn một khoảng tiền nữa chứ!
"Không phải" Từ Khả trả lời, cô lại nhìn về một vị phu nhân khác thì thấy trông bà có hơi quen mắt, hình như đã gặp ở đâu rồi.
Cô ngẫm nghĩ một chút thì đầu óc chợt lóe, nhớ tới hai người thật sự gặp qua rồi, là lần trước Thẩm Trí dắt cô đi ăn một nhà hàng bán cá hầm thì gặp, là mẹ của Bạch Vân Thư.
Trong lòng cô cũng hiểu rõ ràng, họ đến là vì Bạch Vân Thư.
"Thế thì làm sao mà cô khỏi được, dù gì cũng đã câm hơn hai mươi năm rồi" Mẹ Thẩm thấy ngạc nhiên lắm, làm sao mà cô gái này có thể tự mở miệng nói chuyện được. Nếu không phải mời bác sĩ hay thì còn cách nào nữa chứ?
"Xin hỏi, hai vị tới đây là có chuyện gì?" Từ Khả không muốn trả lời vấn đề này của bà, cô lễ phép hỏi lại.
"Chúng tôi đến đây là yêu cầu cô đừng dây dưa với Tiểu Trí nữa" Bà Thẩm điều chỉnh biểu cảm của mình rồi nghiêm túc mà nói với cô.
Khi nói chuyện thì biểu cảm và tông giọng nghiêm túc lắm, chẳng qua lời nói không dễ nghe.
"Bởi vì chuyện của cô Bạch hay sao?" Từ Khả vẫn thong dong nhìn về phía bà Bạch.
"Cô nói xem, Tiểu Trí và Vân Thư nhà tôi môn đăng hộ đối, nếu không phải cô ở giữa chen chân thì bọn chúng sớm đã ở bên nhau rồi" Giọng điệu và thái độ của bà Bạch thật sự không mấy tốt đẹp.
Bởi bà chưa từng quên ngày hôm đó ở cửa nhà hàng, Thẩm Trí vì cái người câm trước mắt mà tỏ thái độ không tốt với vợ chồng bà.
Từ Khả nhìn ra ngoài lo rằng có khách đột nhiên vào, sau đó cô kéo cửa cuốn xuống một nửa.
"Con không ở giữa chen chân, bởi vì cô ấy và Thẩm Trí chưa từng ở bên nhau, làm sao có thể nói là con chen chân chứ?" Kéo cửa xuống xong thì Từ Khả mới nhìn bà Bạch mà trả lời.
"Cô còn già mồm cãi láo hả?" Bà Bạch tức mà thở hổn hển luôn.
Bà Thẩm đứng đó trấn an bà Bạch đang khó thở: "Từ Khả, tôi biết cô là một cô gái tốt, nhưng xét về gia cảnh của cô và những chuyện sau lưng cô thì nó sẽ gây ra phiền toái cho Tiểu Trí, nó chỉ là đang thương hại cô cho nên tôi cũng không mong hai người lại ở bên nhau. Tiểu Trí cũng không thể muốn cả đời ở cạnh người như cô đâu"
Từ Khả tươi cười nhìn bà Thẩm, cô gật đầu thừa nhận: "Gia đình của con đúng là không tốt thật, khoảng thời gian này Thẩm Trí đã ở bên giúp đỡ con rất nhiều"
"Cô là ham mê tiền của nhà họ Thẩm chứ gì, không biết dùng cái loại tà thuật bùa mê gì mà mới khiến cho Thẩm Trí thần hồn điên đảo vì cô như thế" Cô còn chưa kịp nói hết thì bà Bạch đã chen vô mà quát cô.
"Nhưng mà dì à, tốt là tốt lẫn nhau, có qua có lại mới có thể đi tiếp cùng nhau trên đoạn đường này" Từ Khả không để ý những lời mắng chửi của bà Bạch, lại cười nói tiếp: "Ngay từ lúc đầu khi ở bên Thẩm Trí thì con cũng đã từng do dự, con sợ bãi bùn sau lưng con sẽ nhấn chìm anh ấy, con cũng không muốn để người như anh ấy phải dính bùn nhơ, con muốn anh ấy phải sống tốt"
Tốc độ nói chuyện của cô chậm rãi, một câu nói như thế cô phải dùng thời gian rất lâu mới có thể nói xong, nhưng mà giọng vẫn rất khàn, chỉ là so với lúc mới mở miệng nói chuyện có tiến bộ hơn chút ít rồi.
"Đã thế thì cô nên buông nó ra mới phải, đừng có mà dây dưa thêm nữa" Nghe cô nói thế thì bà Thẩm mới nhanh chóng nói.
Từ Khả lắc đầu, họ sẽ không hiểu được tâm tình của cô đâu.
Họ cũng sẽ không biết Thẩm Trí đối với cô quan trọng đến thế nào, anh tựa như đóa hoa mọc từ vũng bùn, mà chị cả của cô đã diệt thân để dọn sạch vũng bùn cho cô rồi, khiến đóa hoa Thẩm Trí nở rộ càng rực rỡ, càng mỹ lệ.
"Sao mà cô có thể đê tiện được đến thế?" Bà Bạch thây cô lắc đầu thì lại mở miệng không suy nghĩ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!