Chương 69: (Vô Đề)

Cô chủ động nói đến chuyện kết hôn thì Thẩm Trí mới buông tay lái ra, anh nghiêng toàn thân mình qua bên cô, biểu cảm anh nghiêm túc chờ đợi câu nói tiếp theo của cô.

Cô cúi đầu gõ chữ trên điện thoại, chỉ để lại cho anh một sườn mặt nghiêm trang mà thôi.

[Tạm thời em còn chưa có ý tưởng kết hôn, chỉ là tạm thời mà thôi. Em cần thêm chút thời gian để vun vén tâm tình em thật tốt, sau khi thu dọn xong em sẽ dắt anh vào cuộc sống của em. Thẩm tiên sinh à, em sẽ bắt lấy anh, sẽ không đánh mất anh đâu]

Thẩm Trí cảm giác như trái tim mình có ai đó lấy ra gõ vài cái, xong rồi ném lên lắc lư lắc lư như thế, bởi vì lời nói này của cô mà khiến cho con tim anh rung động khó lòng kiềm chế.

Anh muốn ôm cô, hôn cô thật nồng nhiệt. Nhưng mà giờ đây đèn xanh đã sáng, những chiếc xe phía sau liên tục nhấn kèn inh ỏi, anh không thể không khởi động xe lên.

Sau khi lái xe rời khỏi nơi này thì mãi một lúc lâu mà Thẩm Trí cũng chưa có nói thêm lời nào.

Đợi một lát thì Thẩm Trí dùng tay nắm chặt bàn tay cô, anh trầm giọng nói: "Từ Khả, lời nói của em khiến lòng anh vui lắm, anh rất muốn kết hôn, cũng không biết vì sao mà anh muốn kết hôn với em ngay lập tức, không phải vì nhất thời xúc động. Anh hiểu rõ tình cảm của anh cho nên anh sẽ tôn trọng quyết định của em, sẽ cho em thời gian"

Bé Câm vẫn luôn bình tĩnh lí trí như thế, cô luôn rõ ràng mình muốn gì, điều quan trọng nhất là gì.

Cho nên khi mà cô nói cô sẽ không đánh mất đi anh, bởi lẽ bây giờ cô còn đang bối rối đứng trước đoạn đường đời của mình nhưng cô thật sự hiểu rõ bản thân cô cần gì, và cô cũng sẽ chủ động nắm lấy nó.

"Em sẽ không để anh đợi lâu đâu" Từ Khả nở nụ cười.

Thật ra cô có hơi ngoài ý muốn vì Thẩm Trí nôn nóng kết hôn đến như vậy, anh hình như là sợ cô bỏ trốn vậy á.

"Em nói đó!" Thẩm Trí hạ mắt nhìn cô một cái: "Nếu như để anh đợi lâu, anh sợ khả năng tự kiềm chế của mình mai mục sẽ trói em tới cục dân chính luôn đó!"

Nghe được những lời anh nói thì Từ Khả bật cười thành tiếng.

Cô dùng sức thở ra một hơi rồi tựa mặt mình vào cửa sổ xe, rống lớn lên một tiếng "a" với khung cảnh bên ngoài.

Một tiếng này thật là thoải mái, giống như là đem hết thảy những chuyện không mấy tốt đẹp trong khoảng thời gian này và hơn hai mươi năm không thể nói đều rống ra ngoài cả.

Sau khi rống xong thì Từ Khả cảm thấy lồng ngực mình thoải mái rất nhiều, những bế tắc hay u uất gì đó đều biến mất sạch.

"Em yêu quý cổ họng của mình một chút đi" Thẩm Trí nhắc nhở một câu, giờ cô nói chuyện thì giọng vẫn còn khàn khàn dữ lắm, hơn nữa tốc độ nói cũng chậm lắm nên anh sợ cô rống một hồi thì ngày mai không mở miệng được thì toi.

Từ Khả mím môi cười tủm tỉm gật đầu.

Đến cửa tiệm của Từ Khả thì xe đã dừng lại ở một bên đường dưới tán cây, nơi có thể đậu xe.

Dừng ở chỗ này thì lát nữa Thẩm Trí đi về công ty cũng không cần quay đầu xe lại, chỉ có điều không phải ở cửa tiệm cô mà thôi.

Vừa dừng xe, Từ Khả đang cúi đầu tháo dây an toàn ra thì đột nhiên bị anh nâng mặt lên, nụ hôn ấm nóng phủ lên môi cô.

Cô còn chưa kịp phản ứng nữa thì đã bị sự bá đạo của anh xâm nhập, chẳng thèm cho cô chút cơ hội chuẩn bị nào cả.

Hôm một hồi lâu thì Thẩm Trí mới buông cô ra, anh còn mang theo chút tiếc nuối vì chưa "ăn no", cô thấy ánh mắt anh nổi lửa lên giống như là muốn đốt sạch cô chẳng còn sót lại thứ gì.

Từ Khả hồi hộp đến mức tim muốn nhảy ra ngoài, ở đây là ven đường, dù cho họ có ngồi trong xe đi nữa thì chỉ cần có người qua đường chú ý một chút là sẽ thấy cảnh ban nãy mà thôi.

"Em lo lắng gì chứ? Những người khác thấy thì sao, bọn mình đâu phải vụng trộm?" Thẩm Trí thấy biểu cảm của cô cho nên nhịn không được mà trêu đùa, còn cố tình hôn một cái lên đôi môi mọng của cô.

Hôn một cái không đủ, anh còn nắm cằm cô mà hôn sâu xuống, quấn quýt dây dưa hồi lâu cho đến khi cô cảm nhận được đầu lưỡi mình tê cứng thì anh mới chịu thôi.

Thẩm Trí thật sự rất thích hôn cô, điều này được cô xác nhận trong khoảng thời gian này vì tối nào anh cũng ngủ lại bên chỗ cô hết.

"Được rồi mau về thôi" Hôn xong thì Thẩm Trí giục cô xuống xe, nếu cô còn ngồi anh sợ không nhịn được sẽ hôn cô tiếp thôi.

Trong mắt Từ Khả còn chút hờn dỗi, cô trừng mắt lườm anh một cái rồi cầm lấy túi chuẩn bị xuống xe, vừa mở cửa xe thì cô quay đầu lại nhìn anh.

"Sao thế?" Anh hỏi

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!