Thẩm Trí cười thành tiếng, anh giơ tay ra vén những sợi tóc loà xoà rớt trên vai cô, khi Bé Câm xoã tóc ra thì xinh lắm, mái tóc đen làm nổi bật gương mặt trắng tươi, cặp mắt đen tròn lúng liếng của cô sáng hệt như có ai đã hái trộm những vì sao bỏ vào, khiến người gặp người yêu.
Nghe thấy anh cười mình thì Từ Khả nhích người ra xoay lưng lại đối mặt với anh, cô ôm con gấu bông dựa sát vào tường.
Mặc dù như thế nhưng cô vẫn cảm giác được hơi ấm trên người anh, mà khoảng cách giữa bọn họ cũng không dài hơn bao nhiêu cả.
Thấy thế thì Thẩm Trí giơ tay lấy con gấu bông trong lòng cô ra.
Giường nhỏ xíu như vậy, nếu cô còn ôm cái con gấu này ngủ sao không ôm anh đi cho nhanh?
"Anh làm gì vậy?" Lòng mình trống không nên Từ Khả đành phải ngồi dậy mà hỏi lại anh.
Thẩm Trí nhìn con gấu bông trong tay, sau đó anh chẳng thèm nể mặt mà ném nó rớt xuống tận cuối giường.
Thấy anh ném con gấu của mình rồi thì Từ Khả muốn nhướng người qua lượm về nhưng lại bị anh nắm chặt tay.
"Em ôm anh" Cô còn chưa kịp giận dỗi thì đã nghe thấy giọng điệu mềm mại của người đàn ông vang lên.
Từ Khả nhìn anh, đôi mắt to tròn chớp chớp.
Ôm anh ngủ….. Ừm hình như cũng hơi mê người. Giờ phút này anh chỉ mặc một bộ áo ngủ tơ lụa mỏng manh, dáng vẻ tích cực tập luyện cũng lộ ra, thật ra trước đây cô đã biết dáng anh ngon lắm rồi, eo hẹp lưng rộng chân dài, anh mặc bộ quần áo nào lên người cũng khiến người ta cảm thấy rất là thời thượng.
Chắc là thời tiết trước đây luôn lạnh lẽo nên dáng người anh cũng không rõ ràng cho cô thấy, nhưng mà bây giờ áo ngủ mỏng manh dán vào cơ ngực rắn chắc của anh, cô thấy những đường cong đó rõ ràng từng chi tiết luôn.
Từ Khả chợt nghĩ tới cái câu mặc quần áo thì trông có vẻ gầy nhưng cởi ra là múi nào ra múi đó, cơ bắp cuồn cuộn.
"Anh cho em ôm anh ngủ, ôm kiểu gì cũng được" Thẩm Trí nói xong liền giang hai tay ra, ý kêu cô mau nhào vào lòng anh.
[Nhưng người anh cứng, không mềm mại thoải mái như gấu của em]
Biểu cảm của Từ Khả nghiêm túc lắm.
Thẩm Trí: "..."
Người đàn ông thẳng chân ra đạp cái con gấu bông ở cuối giường lọt mất tiêu.
[Đừng đá hư nó mà]
Từ Khả vội vàng gõ chữ, cô sợ anh đá thêm cái nữa rồi lại nhìn qua hai con gấu bông rụng rời ở chỗ kia.
"Em xích qua đây, còn lùi nữa là dính vô tường bây giờ" Thẩm Trí không nhường cô nữa, anh lấy điện thoại cô đặt qua một bên rồi kéo cô nằm vào lòng mình.
Cả người của Từ Khả đều dựa sát vào người anh, mặt cô đỏ bừng bừng, cô muốn ngồi dậy nhưng có bàn tay bao chặt chẽ phía lưng cô, hai chân dài của anh cũng áp lên đùi cô.
Tiếp xúc gần gũi như vậy, hai người giống như là kề sát vô nhau, Từ Khả cảm thấy bây giờ toàn thân mình nóng không chịu được.
Thẩm Trí nào có cho cô cơ hội né ra, một tay giữ chặt cổ cô rồi lại cúi xuống áp môi mình vào, đoạt đi hơi thở của cô luôn.
Căn phòng nhỏ bỗng nhiên trở nên ấm áp.
Vì bị hôn nên những suy nghĩ trong đầu Từ Khả trở nên hỗn loạn, tay cô cũng chẳng biết nên để chỗ nào, trong không gian ấy lại vô tình chạm vào ngực anh, thế nên cô vội vã muốn rút tay về.
Mà bàn tay anh đặt sau thắt lưng cô cũng trở nên không quá an phận.
Nụ hôn như thế ở trong một đêm khuya yên tĩnh kiều diễm như này thì Thẩm Trí biết rằng dù anh có dừng lại hay không thì anh cũng không có biện pháp khắc chế lòng mình.
Ngay khi mà Từ Khả cảm thấy bản thân mình sắp thiếu hơi mà ngất thì một trận rung chuyển, người đàn ông xoay người áp cô nằm dưới thân mình, cuối cùng môi cũng buông tha cho cô.
Cô há to miệng th* d*c, mắt cô là một mảnh xán lạn, ánh đèn chiếu xuống khiến nó càng thêm mênh mông.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!