Chương 66: (Vô Đề)

Ôm một lúc lâu thì Từ Kiêu mới buông cô ra, tay mân mê gương mặt tái nhợt của cô rồi đau lòng mà than: "Tiểu Khả à, em không sao là tốt rồi, tâm nguyện lớn nhất của chị cả chính là mong em bình an vô sự"

Từ Khả gật đầu, gương mặt tái nhợt của cô khiến người khác vừa nhìn đã vô cùng lo lắng, tuy vành mắt cô đỏ au nhưng bên trong lại vô cùng khô ráp.

Khô ráp đến mức khiến cô còn thấy khó chịu.

"Trước tiên chị khuyên em ấy ăn chút gì đã, bác sĩ cũng bảo nên ăn chút ít để bổ sung dinh dưỡng, em đi làm thủ tục xuất viện đây" Thẩm Trí đứng ở một bên, vốn dĩ anh không muốn quấy rầy hai chị em nhưng mà tình trạng bây giờ của Từ Khả quả thật không tốt lắm.

Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, phải có thứ gì đó đến để phân tán lực chú ý của cô mới được.

"Xuất viện, bây giờ xuất viện ngay sao?" Nghe được lời của anh nên Từ Kiêu mới hỏi lại.

Thẩm Trí gật đầu: "Em ấy muốn xuất viện, hơn nữa bác sĩ cũng nói không có vấn đề gì lớn cả"

Từ Kiêu cũng không hỏi tiếp mà vẫy vẫy tay với anh: "Vậy chờ lát nữa cậu hẵng đi làm thủ tục, bây giờ ăn cơm trước đi, đợi nguội là ăn hết ngon"

Thẩm Trí nhìn qua Từ Khả, thấy cô đúng lúc cũng nhìn mình nên anh nghĩ rằng nếu anh ăn cùng cô có lẽ cô sẽ ăn nhiều hơn một chút, thế là anh gật đầu đi qua bên đó.

"Chị nghĩ em ấy vừa mới tỉnh, còn cậu thì hai ngày rồi chưa có nghỉ ngơi phút nào cả, cho nên chị mới làm mấy món thanh đạm, nhưng ăn ngon lắm nhé!" Từ Kiêu đứng lên giở cơm dọn ra bàn.

Chị ấy cầm hai hộp cơm giữ nhiệt rất lớn, tôm hấp, canh sườn củ sen, gạch cua đậu hủ, dưa chua xào thịt bò,.. những món này quả thật rất thanh đạm.

"Em ăn nhiều đậu hủ vào, ăn ngon lắm" Thấy Từ Khả bưng bát lên thì Từ Kiêu như sợ cô sẽ đói, chị ấy nhanh tay lấy thìa múc nước gạch cua đậu hủ cho cô.

Vì giơ tay lên bưng chén cơm nên khiến cho tay áo bệnh nhân rộng rãi trượt lên, lộ ra những dấy vết dây thừng trói chặt chướng mắt kia, có mấy chỗ cũng bị rách da nữa.

Thẩm Trí thấy thế liền nhíu mày, anh gắp tôm ra rồi lột vỏ sạch, lột xong anh chấm tương cho vào chén của Từ Khả.

Từ Khả thấy trong chén mình mới đó mà có hai ba con tôm sạch sẽ trắng nõn, tôm tươi lắm nên cô nghĩ rằng ăn sẽ rất ngon.

Nhìn một lát rồi cô mới gắp một con cho người đàn ông đang bận rộn lột vỏ tôm.

"Em ăn đi, ở đây còn nhiều lắm. Em nên bổ sung thêm vitamin, bác sĩ bảo em cần phải nạp thêm dinh dưỡng vào" Nhìn thấy con tôm trong chén mình thì Thẩm Trí mới nói

Từ Khả cứ chăm chú nhìn anh, cô cố chấp đút tôm đã lột vỏ để bên miệng anh, nào có chịu rút tay về đâu.

Thẩm Trí thấy biểu cảm của cô kiên quyết nên mới há miệng ăn con tôm, Bé Câm bướng bỉnh đến mức đôi khi khiến anh phải bất lực, bởi lẽ cô muốn để dành hết thảy những tốt đẹp lại cho anh.

"Hai người các em đó, hai em cứ ăn đi, chị lột vỏ tôm cho" Từ Kiêu thấy tình cảm hai người rất tốt đẹp, ai cũng suy nghĩ cho đối phương hết cho nên chị ấy mới chạy nhanh vào vệ sinh rửa tay sạch sẽ, sau đó là động tác mau lẹ mà lột vỏ tôm.

Thẩm Trí thấy thế mà không nhịn được cười, khen ngợi: "Cơm ngon thật đó, đậu hủ với thịt bò cũng ăn ngon lắm"

"Chắc chắn rồi, chồng chị nấu ăn ngon thứ hai thì chẳng ai thứ nhất đâu" Nói đến chuyện này thì Từ Kiêu càng hăng háu hơn, trong giọng nói của chị ấy toàn là kiêu ngạo và tự hào mà thôi.

"Ừm, lần sau có dịp sẽ đến tiệm cơm của anh chị" Thẩm Trí phụ họa.

"Thật không, chừng nào qua nhớ nói trước với chị một tiếng, chị sẽ để bàn cho cậu" Từ Kiêu nói xong liền nhìn về phía Từ Khả đang cúi đầu ăn cơm: "Đi cùng với em gái nhé, chị sẽ giới thiệu chồng chị cho các em quen biết. Tuy là lão ấy không có đẹp trai như em, không cao như em nhưng nhân cách tốt lắm"

"Được ạ" Thẩm Trí cũng nhìn thoáng qua Từ Khả, thấy dáng vẻ không yên lòng của cô, ngay cả lúc ăn cơm cũng ngơ ngẩn.

Chỉ sợ là trong một khảong thời gian nữa thì cô vẫn cứ ôm theo nỗi lo lắng này mãi thôi.

Bữa cơm này Từ Khả ăn không nhiều lắm, nhưng cô đã uống sạch hai bát canh sườn.

Sau khi cơm nước xong thì Thẩm Trí mới đi làm thủ tục xuất viện, Từ Kiêu ở lại với Từ Khả.

"Thẩm Trí rất lo lắng cho em, cậu ấy là người đầu tiên phát hiện em xảy ra chuyện, từ thủ đô chạy qua đây chẳng ngơi nghỉ phút nào" Từ Kiêu vừa thu dọn chén đũa vừa thấp giọng nói.

Cảm xúc của cô vẫn không thay đổi từ lúc ăn cơm tới giờ, trong mắt tràn ngập bi thương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!