Cô cũng không hiểu dựa vào đâu mà họ có thể mạnh dạn tới mức không biết xấu hổ mà đến đòi tiền mình.
Ngoại trừ việc sinh cô ra thì trước nay họ đã cho cô được cái gì, càng không nuôi dưỡng cô trưởng thành. Trong trí nhớ của cô, trước khi được đến nhà ba mẹ nuôi sống thì bọn họ luôn đánh chửi, thậm chí là dùng những từ ngữ khó nghe để nhục mạ cô, thiếu chút nữa là họ dìm cô chết đuối rồi.
Huống chi là cái thằng xưng là em trai trên danh nghĩa mà cô còn chưa từng thấy mặt kia, khi mà họ bán cô đi thì mới vừa khéo mẹ ruột cô mang thai Từ Vọng Long mà thôi.
"Nếu như đã thành lập quan hệ nuôi dưỡng thì theo như pháp luật hiện hành thì quả thật cô và ba mẹ ruột đã tách khỏi quan hệ rồi" Nữ cảnh sát giải thích với cô.
Nghe vậy Từ Khả nhìn nữ cảnh sát, cô cũng không rõ mình mình và ba mẹ nuôi đã đăng kí thành lập quan hệ nhận nuôi hay chưa, nhưng cô nhớ rằng trước khi mình được 8 tuổi thì tên tuổi vẫn không được nằm trong hộ khẩu, phải đợi khi ba mẹ ruột xuất hiện quấy rối nhà ba mẹ nuôi thì mới được thêm vào trong sổ, sau đó cô mới có thể đến trường đi học, nếu vậy chắc là kể từ đó cũng chứng minh được quan hệ nuôi dưỡng giữa cô và ba mẹ nuôi đã được thành lập rồi.
[Tôi không muốn họ lại đến quấy rầy tôi nữa, tôi sợ họ đến cửa tiệm của tôi gây náo loạn]
Từ Khả lại viết xuống một câu.
Nữ cảnh sát nhìn cô rồi thở dài một hơi, đem ghi chép vừa ghi đưa qua cho cô ký tên xác nhận: "Phía cảnh sát đã ghi nhận báo án của cô, bây giờ cô kí tên ở nơi này rồi quay về trước đi, bên phía chúng tôi sẽ tiến hành các bước tiếp theo."
Từ Khả gật đầu, sau khi kí tên xong cô lại viết hai chữ cám ơn xuống cuốn sổ rồi mới đứng dậy đi ra ngoài.
"Để tôi đưa cô ra ngoài" Nữ cảnh sát đứng lên đi theo cô ra ngoài.
Từ Khả nhìn cô ấy một cái rồi cười, thật sự rất biết ơn cô ấy.
Vừa đi ra khỏi đại sảnh đã phải đối mặt với một cơn gió lớn, hai tay Từ Khả cuốn chặt trong túi áo lông của mình, còn mặt thì vùi vào bên trong khăn quàng cổ.
"Cô là bẩm sinh không nói được hả?" Nữ cảnh sát hạ mắt nhìn cô
Thoạt nhìn cô không giống như đã 28 tuổi, nhìn khuôn mặt thì hệt như là sinh viên đại học, chẳng qua là đôi tay kia xinh đẹp nhưng vừa nhìn đã biết là một đôi tay làm lụng vất vả.
Từ Khả lắc đầu, bệnh câm của cô là từ năm tám tuổi mới bị.
"Vậy, cô có thể phát ra âm thanh sao?" Nữ cảnh sát lại hỏi tiếp
Cô gật đầu.
Nữ cảnh sát dừng bước chân, nhìn cô mà nói: "Chuyện này của cô kì thực không dễ giải quyết, đối phương hiện tại cũng chỉ là gửi tin nhắn hâm doạ, việc cảnh cáo hay phạt tiền đối với hắn cũng không có tính răn đe gì, ngược lại có khả năng sẽ khơi dậy tâm lí phản nghịch của hắn."
Đôi mày Từ Khả cau lại.
Thật ra cô cũng hiểu rằng bọn họ có thể mặt dày không phân biệt phải trái như thế chính là không sợ việc bị cảnh cáo và phạt tiền này, bọn họ còn có thể vu oan cho cảnh sát.
"Nhưng nếu thực sự họ dám tìm tới cửa tiệm thì cô phải lập tức báo nguy, không thể nói chuyện cũng không sao, chỉ cần phát ra một âm thanh cũng được rồi. Hoặc là nhờ người có thể nói chuyện giúp cô báo nguy, trong tiệm cô có camera theo dõi không?" Nữ cảnh sát hỏi
[Có]
Từ Khả lấy di động ra đánh chữ cho cô ấy xem.
"Camera theo dõi nên giấu kín một chút, nếu hắn muốn động thủ thì có thể buộc tội hắn cố ý gây hấn."
[Cám ơn cô, cảnh sát Lý. Tôi nhất định sẽ chú ý, nếu như hắn ta mà tìm tới thật thì tôi sẽ tận lực mà báo nguy]
Từ Khả nhìn cô với ánh mắt vô cùng biết ơn, khi cô ấy nghe được chuyện cô bị ba mẹ bán đi thì có phản ứng rất lớn, khẳng định là cũng đồng cảm với thân phận con gái của mình.
"Đây là chức trách của tôi, cô không cần nói lời cảm ơn đâu, mau trở về thôi" Cảnh sát Lý cười nói
[Cám ơn]
Từ Khả lại đánh thêm hai chữ cám ơn rồi mới rời đi.
Cục cảnh sát cách cửa tiệm của cô không quá xa nên cô cũng không lái xe, một đường thẳng mà chạy chậm về trong tiệm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!