Chương 50: (Vô Đề)

"Em ấy vậy mà còn một người chị nữa hay sao?" Thẩm Trí kinh ngạc lắm.

Anh cũng biết ở một số nơi thôn quê thật sự có chuyện vì để sinh được con trai mà liên tục sinh nhiều đứa, anh chỉ cho rằng Từ Khả có mỗi hai người chị gái mà thôi, chị cả gả cho một tên súc sinh, chị hai thì mất tích, cho nên bọn họ mới lần mò ra cái người con còn lại là Từ Khả.

Từ Kiêu cười một tiếng: "Làm sao chỉ có thêm một đứa chứ, ba mẹ bọn chị đã phá rất nhiều đứa nhỏ rồi, tất cả đều đã đi tìm bác sĩ tư để siêu âm xem sao, nếu lang băm nói là con gái đều sẽ phá hết"

Chân mày Thẩm Trí cau lại, khó trách giữa Từ Khả và chị cả cách nhau tận mười mấy tuổi, bình thường nếu muốn đẻ được con trai sẽ liên tiếp mang bầu rồi đẻ, tuổi không thể kém nhiều thế được.

"Em tư cũng chưa từng gặp qua em ba, bởi vì em ba mới mấy tuổi đã phải ch** yểu" Từ Kiêu thở dài, dừng một chút rồi mới tiếp tục nói thêm: "Bị ba mẹ dìm dưới sông mà ch**"

"Cái gì chứ?" Giọng điệu của Thẩm Trí vẫn như không thể tin nổi.

"Cậu đừng có khiếp sợ đến thế, những năm tháng đó ở nông thôn thì những chuyện thế này đâu phải ít" Giọng điệu của Từ Kiêu vẫn bình tĩnh như trước: "Chị tận mắt thấy em ba bị dìm dưới sông đến ch**, mà ba mẹ thì cứ đứng trên bờ, cho dù em ấy kêu cứu thế nào thì hai người ấy cũng chỉ lạnh lùng nhìn xuống, cho đến khi không ai còn nghe thấy tiếng kêu cứu nữa…"

Thẩm Trí: "…"

Bàn tay anh nắm vô lăng chặt tới mức gân xanh đều nổi lên hết.

"Chị khi ấy mới có sáu bảy tuổi, sau khi em ba qua đời không lâu thì mẹ lại mang thai, nếu khám ra là con gái thì bọn họ cứ điên cuồng phá bỏ. Sau đó một năm liền mang thai tiếp, bọn họ đi khám thì nói là con trai, điều này khiến cho vui dữ lắm, nhưng mà sinh ra vẫn là một đứa con gái"

"Lúc đó ba mẹ chị gần như phát điên, cảm thấy đứa trẻ mới sinh ra này chính là do em ba đầu thai để trả thù bọn họ cho nên suýt chút cũng dìm ch** em ấy rồi, lúc đó chị và chị cả ôm em tư cầu xin ba mẹ mới được giữ lại" Nói tới đây thì giọng mũi của Từ Kiêu càng thêm nặng nệ, chị ấy hít một hơi thật dài rồi mới ngưng được cảm xúc muốn khóc đang trực trào.

"Từ đó về sau cơ bản là ba mẹ đều mặc kệ em ấy, ngay cả một ngụm sữa mẹ em ấy cũng chưa được uống, lúc ở nhà em ấy thường phải uống nước cơm hoặc là uống nước luộc khoai, nhưng thật sự sức sống của con bé ấy rất mạnh mẽ, vẫn lớn được rất tốt. Nhưng ba mẹ vẫn nhìn không thuận mắt, có gì là cứ lôi em ấy ra đánh đấm, vui hay không vui cũng mặc kệ cứ thấy là đánh em ấy mà thôi"

Gương mặt của Thẩm Trí căng chặt lên, từ đầu đến cuối anh chỉ nghĩ về dáng vẻ của Từ Khả mà thôi.

Lần đầu tiên gặp cô, Bé Câm đang ngồi xổm bên cạnh xe anh, anh chưa từng quên đi cảnh tượng ngày hôm đó.

Lúc đó anh mới tan làm, vừa liếc mắt là thấy có cô gái ngồi xổm bên xe mình, cuộn tròn thành một cục, ánh mắt không chớp mà nhìn chằm chằm vào đầu xe của anh.

Ban đầu anh còn muốn chạm vào xem sao, nhưng mà đến gần thì phát hiện đây là một cô gái nhỏ, mà cô gái ấy khi nghe được tiếng anh liền ngẩng đầu lên, một đôi mắt sạch sẽ trong suốt nhìn anh với dáng vẻ khủng hoảng bất lực.

Sau đó liền hoảng sợ huơ tay làm động tác thủ ngữ với anh, giống như cô nghĩ anh có thể nhìn hiểu được hết.

Rõ ràng cô đã đợi ở đó một lúc lâu rồi, lỗ tai và mặt mũi đều đỏ ửng lên nhưng vẫn lắc đầu nói chỉ mới đợi anh ở đây mà thôi.

Khi nói cô nghe chỉ cần bồi thường một trăm đồng thì Bé Câm rất không yên tâm, luôn muốn chạy theo đòi sẽ bồi thường trả góp cho anh, cuối cùng cô mới chịu tiếp nhận ý tốt của anh nhưng vẫn kiên trì hỏi anh liệu có thích ăn đồ ngọt hay không, cô sẽ dùng bánh ngọt để bồi thường tổn thất cho anh.

Những thứ tốt đẹp thì Bé Câm đều muốn để dành lại chia sẻ cho người khác…

Nghĩ đến đây thì đôi mày của Thẩm Trí lại nhíu chặt, cảm giác như trái tim của anh hoàn toàn bị bàn tay bóp chặt, đau đến hít thở không thông.

"Năm em ấy năm tuổi có người chạy qua nói với ba mẹ rằng thôn trên kia có một đôi vợ chồng mãi mà không có con, họ muốn bỏ ra chút tiền để nhận nuôi một đứa trẻ, con gái cũng được. Sau khi ba mẹ nghe nói xong thì lập tức chạy đến bên nhà đôi vợ chồng ấy, vừa mở miệng là đòi một số tiền lớn, nhưng mà đôi vợ chồng ấy nào có số tiền lớn như thế, nên cũng suy nghĩ không muốn mua, ba mẹ chị sợ sẽ không bán được em ấy nên mới hạ giá xuống"

Sau khi giọng nói của Từ Kiêu lại vang lên thì Thẩm Trí bên này đang châm một điếu thuốc.

Bình thường anh ít khi hút thuốc lắm, cũng chẳng phải nghiện hay gì. Lúc cần xã giao thì anh mới hút thôi, hoặc bạn bè gặp mặt cũng hút vài điếu, gần đây em gái mang thai nên anh cũng không còn hút nữa.

Có thể ngay giờ phút này lòng anh vô vàn khó chịu, cần thứ gì để phát tiết được hết.

"Vậy lúc em ấy mấy tuổi mới không thể nói chuyện nữa?" Giọng của Thẩm Trí trầm khàn vô cùng.

"Hình như khoảng gần tám tuổi, tuy là đôi vợ chồng nhận nuôi em ấy kinh tế không mấy khá giả nhưng đối xử với em tư rất tốt, ít nhất là không đánh đập em ấy mà còn cho em ấy cuộc sống ấm no. Nhưng cũng năm đó có một đôi vợ chồng khác từ thành phố về nói muốn nhận nuôi một đứa trẻ, hơn nữa chỉ muốn nhận con nít vì trẻ con dễ dạy, ba chị nghe thế mới cả gan chạy qua bên kia cướp em tư về"

Đã hơn hai mươi năm rồi em ấy chưa từng mở miệng nói chuyện, sau này cũng không biết có thể nói lại được hay không nữa.

Mặc dù là do nguyên nhân tâm lý gây ra nhưng đã nhiều năm như vậy không thể nói chuyện thì chỉ sợ khôi phục lại rất khó, nếu muốn cũng phải từ từ tập luyện trong một khoảng thời gian rất dài.

Thẩm Trí đã nghĩ, hôm nay cô nói với anh sẽ mở miệng nói chuyện vì anh, rõ ràng cô cũng thích anh nhưng không chấp nhận lời tỏ tình, chỉ sợ cô luôn cảm thấy chênh lệch giữa hai người họ là rất lớn, là người ở hai thế giới nên không thể sánh bước bên nhau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!