Ăn xong bữa tối thì hơi muộn, hai người từ trong tiệm ăn đi ra thì thấy vẫn còn khá nhiều người và xe đang đi trên đường, ở hai bên con phố cũng có không ít những người chạy xe ba bánh dựng sạp bán đồ ăn vặt.
Thẩm Trí lướt mắt nhìn qua những sạp hàng này rồi lại nhìn người bên cạnh: "Trước khi em mở tiệm bánh thì em đã làm những gì rồi?"
[Cái gì cũng từng làm rồi] Từ Khả vừa huơ tay dùng thủ ngữ vừa tập nói bằng khẩu hình miệng.
"Ví dụ?"
Cô không thể nói được nên có nhiều công ty không muốn tuyển dụng cô, cũng không biết cô đã đi trên đoạn đường này như thế nào, đã chịu biết bao cực nhọc.
[Bán đồ ăn, shipper, dựng sạp bán, làm phụ việc trong bếp nhà hàng, làm mấy công việc tay chân lao động phổ thông,..]
Nhiều hơn thế nữa nhưng Từ Khả không nói ra, dù sao nơi nào không ghét bỏ việc cô không thể nói chuyện thì cô đều làm cả.
[Khi đi học thì sao?]
Từ Khả cúi đầu gõ chữ, gõ một đoạn rất dài.
[Ban đầu không nghĩ tới, nhưng trong lúc đó có phụ việc vặt cho một cửa hàng bán bánh ngọt rồi cũng học nghề luôn, em lúc đó đã muốn mở một cửa tiệm cho riêng mình, dù sao em cũng không thể nói chuyện được nên rất khó tìm việc]
Khi còn học đại học cô đã đi làm thêm rất hiều nơi, ban đầu là vì muốn nuôi sống bản thân, sau này thì nghĩ tiền tiết kiệm có thể làm gì đó, vì cơ bản một người không thể nói chuyện như cô rất khó để đi kiếm việc làm.
Lúc còn làm công trong tiệm bánh ngọt cô cũng gặp được ông chủ rất tốt, rảnh rỗi sẽ dạy nghề cho cô, sau khi đã thuần thục rồi thì thỉnh thoảng sẽ để cô tự làm bánh kem mà khách đặt.
Cho nên cô luôn biết ơn vì những người tốt mà mình đã gặp trên đoạn đường đời này, và cho đến bây giờ cô vẫn còn liên hệ với ông chủ tiệm bánh ngọt khi ấy, thi thoảng cô sẽ gửi vài mẫu bánh kem cô đã làm để ông chủ xem thử.
Chẳng qua ông chủ không ở thành phố Dung mà là chuyển về ở ngoài tỉnh thành phố An, hình như cũng chẳng còn mở tiệm bánh nữa, nhưng nhìn qua thì thấy cuộc sống rất tốt đẹp, hai năm trước ông chủ còn chuyển vào một ngôi biệt thự lớn để ở.
"Đại học?" Thẩm Trí có chút ngoài ý muốn.
Anh còn cho rằng Bé Câm sẽ không được học hành nhiều, dù sao một cô gái sinh ra trong loại gia đình như thế, không thể nói chuyện thì chắc chắn sẽ nhận thức được một vài lời nói và tư duy không đúng.
Nghĩ thế, anh tưởng tượng ra không biết cô đã phải chịu biết bao là đắng cay rồi.
Từ Khả cười gật đầu, cô còn rất tự hào vì chuyện này.
[Có học đại học, em còn luôn nhận được học bổng nữa]
Điểm thi đại học của cô rất cao, khi học cũng không cần nộp học phí.
"Thật lợi hại" Thẩm Trí khen cô từ tận đáy lòng, nhịn không được lại vỗ về đỉnh đầu cô: "Em học chuyên ngành gì?"
[Kế toán]
Từ Khả cảm thấy bản thân mình không hẳn là thích một ngành nào đặc biệt cả, nhưng ngẫm nghĩ một chút thì với tình trạng của cô, học ngành nào cũng như nhau cả thôi.
Bây giờ nghĩ lại cô rất nhớ khoảng thời gian còn học đại học, tuy rằng một ngày cô chỉ ngủ có ba bốn tiếng nhưng mà cuộc sống rất phong phú, không giống như bây giờ không thể thức đêm được, nếu không sang ngày hôm sau chẳng còn tinh thần gì mấy.
"Kế toán sao, tốt lắm" Người đàn ông nói xong liền nở một nụ cười, lại thấp giọng nỉ non một câu: "Về sau tiền trong nhà đều do em quản hết"
Những lời này của anh rất thấp, giọng nói cũng mơ hồ không rõ cho nên Từ Khả nghiêng đầu kì quái nhìn anh.
"Không có gì, anh nói em rất lợi hại" Thẩm Trí thấy cô nhìn mình đầy nghi hoặc thì anh mới bồi thêm một câu như thế.
Cô vẫn cứ cảm thấy hình như câu nói sau không phải là câu này, nhưng mà cũng không quan trọng lắm.
Từ Khả thở ra một hơi rồi nhìn ảnh ngược đang phản chiếu trên mặt đất của hai người họ.
Cô luôn cảm thấy khi anh và cô đứng chung một chỗ có hơi không hợp nhau lắm, anh ăn mặc rất thời thượng còn cô thì ăn mặc quê mùa cũ kĩ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!