Chương 48: (Vô Đề)

Nghe được lời nói của Thẩm Trí thì Từ Kiêu nhìn thoáng qua Từ Khả, rồi lại dời ánh mắt về trên người Thẩm Trí.

Thái độ của người đàn ông này vô cùng nghiêm túc và chân thành, không giống như đang nói giỡn.

Từ năm mười ba mười bốn tuổi cô đã ra ngoài làm công, mấy năm gần đây không biết đã gặp qua bao nhiêu loại người khác nhau, ít ra cô cũng đã nhìn thấu một phần cuộc đời này.

Người đàn ông trước mắt vô cùng đẹp trai, là người đẹp trai nhất mà cô gặp qua trong mấy năm gần đây, người này khiến cho người ta luôn cảm giác được rằng anh là một người kì quái khó kiềm nén, nhưng cũng không hề khiến cho người ta thấy rằng anh là một người nguy hiểm hay bất hảo.

Giờ phút này anh đều thu những sắc bén cùng lạnh lùng của mình lại, chỉ giữ một đôi mắt đào hoa xinh đẹp biết cười mà thôi.

"Cậu với Tiểu Khả có quan hệ gì?" Dù thế nhưng Từ Kiêu vẫn có chút phòng bị mà hỏi.

Lỡ như đây là một kẻ lừa đảo thì sao, dựa vào một gương mặt đẹp trai mà bỏ bùa Tiểu Khả, dù sao bây giờ mấy kẻ lừa đảo cũng biết cách nguỵ trang lắm.

Nhưng mà hình như cái cậu này cũng không cần phải nguỵ trang làm gì đâu nhỉ, chỉ cần trưng cái khuôn mặt đẹp trai sáng láng này ra là có thể điên đảo biết bao nhiêu chúng sinh rồi.

Còn cái vấn đề được hỏi đây thì Thẩm Trí cũng tự muốn hỏi bản thân mình, anh và Từ Khả có quan hệ gì.

Từ Khả chưa chấp nhận lời tỏ tình của anh, thế nên giữa họ đâu phải là bạn trai bạn gái, nhưng anh cũng không thể nói cô là bạn của anh, bộ anh thiếu bạn bè lắm hay gì.

Nghĩ thế anh mới nhìn về phía Từ Khả, lúc này cô cũng đang nhìn qua anh.

Từ Khả thu hồi lại tầm mắt rồi cầm bút cúi đầu viết chữ.

Thẩm Trí liếc mắt một cái liền thấy cô viết chữ "bạn" trong "bạn bè", thế nên anh nhanh chóng đứng dậy đi qua sau cô, sau đó còn vòng tay lên bả vai, cằm tựa l*n đ*nh đầu cô, nhìn Từ Kiêu bằng ánh mắt mê người: "Chị ơi, chị nhìn xem chúng em có quan hệ thế nào?"

Miệng ngọt muốn chớt, vừa mở miệng là kêu chị "ngọt" sớt.

Hai chữ "bạn bè" của Từ Khả vì động tác của anh mà kéo dài, cô muốn ngẩng đầu nhìn người đàn ông phía sau nhưng mà ngặt nỗi cằm anh đang tì cằm vào đỉnh đầu cô, thế nên đầu cô ngẩng không được.

Cô còn đang muốn lắc đầu thì người đàn ông phía sau dùng một tay nắm cằm của cô, khiến cho cô không thể động đậy được nữa mà chỉ có thể nhìn về phía Từ Kiêu, người đàn ông sau cô bây giờ đang nở một nụ cười mê hoặc lòng người như thế!

Thấy bộ dáng thân mật của hai người như thế thì Từ Kiêu nở nụ cười: "Hai đứa thật tốt"

"Ừm" Thẩm Trí gật đầu.

Ánh mắt của Từ Kiêu lại rơi trên người của Từ Khả, nhưng Từ Khả vẫn còn đang bị người đàn ông phía sau nắm cái cằm lại, sau lưng cô còn có một cái đầu khác cho nên thoạt nhìn có hơi buồn cười.

"Hôm nay chị chỉ muốn đến xem thử em có bị làm sao không" Chị ấy nói rồi hít một hơi thật sâu: "Em là một cô gái, còn không thể nói chuyện như thế thì chị vẫn luôn sợ bọn họ sẽ tìm đến gây phiền phức cho em. Chị cũng biết mấy năm nay bọn họ vẫn luôn ráo riết tìm chị, chỉ là mười mấy năm trước chị đã tách hộ khẩu và đổi tên cho nên bọn họ mới tìm không được"

"Cái gia đình đó không có gì đáng để lưu luyến cả, nếu như nói thì chính xác là cái đó đâu phải là một gia đình. Chị cũng biết mấy năm nay chị cả sống một cuộc sống chẳng mấy tốt đẹp, bị ép gả cho một người đàn ông nghiện rượu cờ bạc chẳng có chí tiến thủ, miễn là thằng đó bài bạc thua thì sẽ uống rượu, mà uống vào rồi cũng sẽ mặc sức đấm đá chị ấy"

Từ Kiêu nở một nụ cười khổ: "Chị nghe người ta nói rằng chị cả vất vả lắm mới mang thai một đứa con, nhưng lại bị chính thằng cha đó đánh bài thua nên đánh chị cả trút giận, thiếu chút là mất mạng, mà cũng vì thế cho nên mới không thể nào mang thai được nữa. Người đàn ông kia ở bên ngoài có vợ bé, hình như cũng có con, chị cũng không rõ nữa"

Từ Khả cắn môi, cố nén tâm trạng đang muốn bật khóc của mình.

Cô nhớ lần đầu tiên cô thấy chị cả đến tìm cô, vừa run sợ vừa cực khổ, luôn mặc cái áo bông cũ mèm, lưng còng đến mức chỉ mới bốn mươi tuổi mà lại tựa như một người già năm sáu mươi, giống như những thăng trầm mà chị ấy đã trải qua trên cuộc đời này đều nghiêm trọng lắm.

Nghe đến đó thì Thẩm Trí mới buông bàn tay đang nắm cằm cô ra mà biến thành hai tay ôm chầm lấy cô vào trong lồng ngực, cằm anh cọ đỉnh đầu cô như là vỗ về trấn an.

"Chị không giúp được chị cả, chị ấy quá mền lòng, chị thì có gia đình riêng của mình, còn có con nhỏ, chị lo thân mình chưa xong nên cũng không nghĩ sẽ lo cho cái nhà kia nữa" Từ Kiêu cúi đầu nhìn bánh kem trên tay mình: "Nhưng em thì khác, chị sẽ dùng hết sức mình để bảo vệ em thật tốt"

Chị em họ cũng không may mắn vì sinh ra trong một gia đình như thế.

Nếu như có thể lựa chọn thì làm sao có người chọn được sinh ra trong một gia đình như thế cơ chứ?

Nhưng đâu còn cách nào khác đâu, họ không thể lựa chọn nên chỉ có dùng hết sức lực mà từ chối gia đình này.

"Chị cứ yên tâm, về sau em ấy cũng không phải một mình nữa" Thẩm Trí thấp giọng nói, anh nhìn người phụ nữ trước mắt, chị ấy thấp hơn một chút so với Từ Khả, nhưng mà có thể thấy trên người chị ấy là vẻ quật cường hệt như cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!